QUYỀN TÀI

Ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời sáng sớm theo cửa sổ chen vào phòng bệnh.

Vài con chim sẻ đậu trên cành cao, hót ca ríu ra ríu rít.

Đổng Học Bân yếu ớt tỉnh dậy, ngáp một cái giật giật vai, cảm thấy có khí lực hơn một ít giác so ngày hôm qua, bất quá vừa nghĩ đến hai ba tháng nay đều phải vượt qua trên giường bệnh, tâm trạng hắn có chút nhàn nhã, đồng thời lại có chút buồn chán. Lúc này, y tá bưng khay vào tới, kiểm tra cho Đổng Học Bân, mẹ già Loan Hiểu Bình đang cầm hộp đi ra bên ngoài mua điểm tâm, sau khi trở về Đổng Học Bân mới nhìn thấy, trên mặt mẹ già có hai vệt đen rõ ràng ở vành mắt, trong con ngươi còn mang theo một tia uể oải và tiều tụy, hiển nhiên là mấy ngày nay mệt mỏi không ngủ.

"Mẹ, mẹ quay về huyện Duyên Đài đi."

"Con có một mình sao được, mẹ không có sao."

"Con cũng không có việc gì, mẹ bận việc nhiều ngày như vậy, nên nghỉ ngơi một chút."

" Nếu như mẹ đi con sẽ như thế nào? Chân của con không động đậy được, bản thân không có cách nào chiếu cố mình."

"Ài, tôi lớn như vậy rồi, chút trắc trở ấy còn có thể làm khó con?" Đổng Học Bân biết thân thể mẹ già không tốt, hơn nữa lúc mình hôn mê vẫn lo lắng hãi hùng, huyết áp khẳng định tăng cao, vì vậy yêu thương nói: "Đừng quản tôi, cảnh sát đưa con đến kinh thành không phải còn chưa có đi sao? Nhờ người ta đưa mẹ trở lại, tôi ở đây không sao đâu, đúng rồi, nếu như mẹ lo lắng, như thế này đi, con gọi điện thoại cho Huyên di, nhờ Huyên di đến đây."

"Vậy con..."

"Mẹ nghe con đi mà."

Nói nửa ngày, Loan Hiểu Bình cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng, bên trường học của bà xác thực còn có việc.

Sáng sớm sau khi đổi thuốc xong, Đổng Học Bân lại giục mấy lần, mẹ già mới trăm dặn ngàn dặn quay đầu đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn một mình Đổng Học Bân. Chân bị thương khác với tay bị thương, tay của Đổng Học Bân hiện tại tuy nói chưa hoàn toàn khỏi, nhưng là có thể cử động, có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như đem bô nước tiểu tới, ví dụ như ăn một bữa cơm, cũng không cần có người phải chăm sóc như trước, cho nên hắn là không cần phiền phức Cù Vân Huyên tới, dù sao nếu như biết mình thiếu chút nữa đi đời nhà ma, Huyên di lo lắng là chuyện nhỏ, khẳng định còn phải quở trách mình một trận, Đổng Học Bân ngày hôm qua đã bị mẹ già và Tạ tỷ luân phiên gõ đầu vô số lần, thật sự không muốn nghe cái này nữa.

Nhưng đời vẫn cứ như thế, không như mong muốn.

Lúc mười giờ, cánh cửa phòng bệnh bị người vội vã đẩy ra!

Trước mắt chính là một đôi giày cao gót màu đen, ngay cả vớ chân bao phủ lấy chân đẹp cũng màu đen, váy ngắn màu cà phê, áo sơ mi màu trắng, bộ ngực căng tròn, cổ thon dài, dung nhan khuynh quốc, mái tóc được buộc dài sau lưng, cuối cùng còn có khí chất dịu dàng, Đổng Học Bân sửng sốt đủ một giây đồng hồ, đại mỹ nhân ôn nhu trước mắt này của không phải Cù Vân Huyên thì là ai. Lúc này trong mắt Huyên di hàm chứa lệ, nhìn nhìn hắn trên giường bệnh không chớp mắt.

"Ặc, Huyên di tới rồi à?"

"... Vì sao không nói cho em biết?"

"Khụ khụ, không phải sợ em lo lắng sao, là mẹ anh vừa gọi điện thoại cho em sao?"

Cù Vân Huyên không lên tiếng, đi tới trước mặt hắn, yêu thương nhìn chân của hắn. Đổng Học Bân chỉ biết cô ấy sắp mắng mình một trận, con mắt nhắm lại, chờ đợi giáo huấn, ai biết, đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh, sau một giây, cánh tay của Đổng Học Bân ngứa lên, chỉ cảm thấy có cái gì giống bọt nước rớt xuống, mở mắt nhìn cô ấy, Đổng Học Bân lại càng hoảng sợ, vội nói: "Ấy ấy, sao lại khóc, anh không sao, thật sự không có việc gì."

Cù Vân Huyên đau lòng muốn chết, "Cái này gọi là không có việc gì sao?"

"Gãy xương thôi mà, nghĩdưỡng hai tháng thì lại khỏe như trâu ấy."

Cù Vân Huyên gạt nước mắt, "Anh muốn hù chết em mới hài lòng có phải không? Có phải không?"

Đổng Học Bân xua tay, "Không có, thật sự không có."

Tâm tình của Cù Vân Huyên rất kích động, nhất là biết Đổng Học Bân bị đất lỡ chôn sống, sau đó lại hôn mê ba ngày thiếu chút nữa đã chết, Cù Vân Huyên ngẫm lại mà sợ hãi, thứ hai là sau khi Đổng Học Bân tỉnh lại cũng không có nói cho cô ấy biết, nếu không Loan Hiểu Bình gọi điện thoại cho cô ấy kêu cô ấy đi bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Bân, Cù Vân Huyên căn bản là không biết, cô ấy ở kinh thành vẫn bận việc bán đấu giá, không xem báo của tỉnh Bắc Hà.

Đổng Học Bân bắt đầu dụ cô ấy, dỗ ngon dỗ ngọt nói thật nhiều.

Cuối cùng, tâm tình của Cù Vân Huyên mới thoáng ổn định, vươn tay, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt của Đổng Học Bân, không nói lời nào.

Đổng Học Bân cảm thụ được lòng còn sợ hãi của Huyên di, trong lòng ngọt n gào, "Huyên di, đừng như vậy, anh phúc thiên mệnh lớn, không một trăm tám mươi tuổi cũng không chết đâu, ha ha, em xem hai ta đã hai tháng không gặp mặt, em trò chuyện với anh đi, anh nhớ đem nhớ đến điên rồi."

Cù Vân Huyên trừng trừng hắn, "Nói cái gì mà nói, hiện tại em chỉ muốn đánh anh mà thôi!"

"Trời, anh là người bị thương, em thật không khách khí."

"Ai cho anh thể hiện!"

"Khụ khụ, đổi trọng tâm câu chuyện, đổi trọng tâm câu chuyện."

Cù Vân Huyên không để ý đến hắn, trên mặt mặc dù lộ biểu tình tức giận, nhưng tay không nhàn rỗi, lấy ra khăn mặt sạch sẽ quay lại phòng vệ sinh dùng nước nóng thấm ướt, đi tới, rất ôn nhu xoa mặt cho Đổng Học Bân, xoa vai, xoa trên người, sau đó cô ấy cầm lấy phích nước nóng trên bàn, mang dép lê đi ra ngoài đánh lấy nước nóng trở về, rót một ly nước cầm ở trong tay, Huyên di ngồi bên cạnh giường bệnh, thổi vù vù, đút cho Đổng Học Bân uống.

"Tay anh có thể động, để anh làm."

"Há mồm."

"Thật không cần."

"Có tin em đánh anh hay không? Há mồm."

Bất đắc dĩ, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là há mồm như một đứa trẻ, uống một ngụm nước sôi.

Cù Vân Huyên vô luận là khuôn mặt cũng tốt khí chất cũng tốt, mặt ngoài nhìn qua đều có chút cao không thể chẹp, phảng phất như tiểu thư khuê các, loại ấn tượng này khi cô ấy tiếp nhận công ty đấu giá Vân Đức càng thêm rõ ràng, bất quá trên thực tế, Huyên di cũng là một bà chủ gia đình, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, làm cơm, đây đều chuyện là rất thích làm cô ấy, chăm sóc cho người ta cũng mạnh hơn mẹ già rất nhiều.

Tắm rửa cho hắn, đút thuốc cho hắn, chải đầu cho hắn.

Cho tới bây giờ Cù Vân Huyên cũng không nhàn rỗi, chuyện gì đều xử lý tốt thay Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân kể từ khi cánh tay bị thương, lại một lần nữa sống trong cái cảnh há mồm ra đồ ăn đến tận miệng, cái này hạnh phúc quá, không cần nói ra. Có Huyên di, Đổng Học Bân cũng lười vận động, thậm chí một ngón tay cũng không muốn cử động, hắn đắc ý nằm ở trên giường nói: "Huyên di, anh muốn hút thuốc."

Cù Vân Huyên liếc nhìn hắn một cái, "Em thấy anh muốn bị đánh thật rồi! Hút thuốc? Có tin em hút chết anh không?"

Đổng Học Bân rất thương cảm nói: "Chỉ một điếu, được không? Một điếu thôi."

"Một ngụm cũng không được, bác sĩ nói, anh gần đây rượu thuốc không có thể dính!" Thấy hình dạng không tình nguyện của hắn, Cù Vân Huyên đứng lên từ trong phòng vệ sinh, đem quần áo vừa giặt cho hắn treo trên một cái giá, lúc này mới đi tới nhìn hắn, không nhịn được quở trách hắn nói: "Chị Loan dặn dò qua, nhờ em chăm sóc cho anh, thuốc à, rượu à, mấy thứ này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, lúc nào vết thương khỏe rồi thì tính, biết không?"

Đổng Học Bân há hốc miệng, nghiện thuốc lá thật là phiền, "Hút thuốc và gãy xương có liên quan gì."

Cù Vân Huyên vừa bực mình vừa buồn cười, ngắt mũi hắn một cái, "Ngoan, nghe lời, dưỡng bệnh cho tốt."

Đổng Học Bân đem bàn tay trên mũi nắm vào trong tay, "Huyên di, da của em sao lại thay đổi rồi, càng ngày càng trắng, ừm, cũng mịn nữa."

Cù Vân Huyên mặt nóng lên, khóe môi nổi lên nụ cười, "Ba hoa."

Đổng Học Bân vuốt tay cô, nói: "Thật sự, em xem tay em kìa, ài, quả thật không thế nói được."

"Ha ha." Cù Vân Huyên rút tay về, ôn ôn nhu nhu dùng ngón tay điểm ót của Đổng Học Bân, "Anh đó, chỉ biết chọc cho em vui, em sắp ba mươi tuổi rồi, không có nếp nhăn đã không tồi rồi, còn da tốt? Ha ha, em sao không thấy?" Thật ra da cô ấy xác thực bảo dưỡng vô cùng tốt, vừa trắng vừa mịnh lại tươi ngon mọng nước, giống như một tiểu mỹ nhân vừa chui ra khỏi một cái bánh kem vậy.

Đổng Học Bân trợn trắng mắt, "Được, ngoài miệng em không nói, trong lòng khẳng định rất đắc ý."

Cù Vân Huyên liếc hắn, "Đồ quỷ nhỏ, tự cho là thông minh!"

"Vậy thì, để anh thấy nhìn da đùi em, có phải là lại mịnh hơn không?" Đổng Học Bân dày mặt đưa tay qua sờ lên vớ chân của cô, trong lòng bàn tay là xúc cảm tê tái, đã lâu không chạm vào đàn bà, đã lâu không sờ qua chân của Huyên di, Đổng Học Bân cái này gọi một kích động, vẫn là mềm mại như vậy, vẫn là nóng hổi như vậy, hắn không khỏi lại sờ thêm vài lần trên đùi đẹp.

Cù Vân Huyên khuôn mặt đỏ hồng, "Tiểu sắc phôi! Đã như vậy còn không thành thật! Tìm đánh!"

Đổng Học Bân không để ý tới, còn đang vuốt từ trên xuống dưới.

Cù Vân Huyên nhẹ nhàng đánh cổ tay hắn một cái, "Đừng nghịch, nghịch nữa em sẽ tức giận!"

"Trời, sao vừa đến thấy anh, em không phải tức giận thì chính là muốn đánh người, anh có xấu như vậy sao."

Cù Vân Huyên cười khúc khích, đưa tay ngắt mũi hắn một cái, "Anh nói đi, anh xấu còn lưu dấu, toàn bộ thế giới cũng không tìm ra người nào xấu như, suốt ngày chỉ biết khi dễ, ngoại trừ khi dễ em, anh nói anh còn có thể làm gì? Thấy anh, em sẽ không phiền người khác."

Đổng Học Bân cườinói: "Nhưng mà anh lại thấy em rất vui vẻ.”

Cù Vân Huyên đỏ mặt vỗ vỗ đầu hắn, "Em vui vẻ cái gì! Không lớn không nhỏ!"

Đổng Học Bân đã lâu không gặp Huyên di, trong lòng còn có chút thấp thỏm, bất quá vừa nhìn cái này, Huyên di vẫn là dáng dấp của chị gái hàng xóm, thương mình, theo mình, Đổng Học Bân nghĩ trong lòng một chút thì kiên định, hắn thật sợ lúc mình không có mặt, Huyên di bị ai đó cướp đi, dù sao Huyên di cũng thật đẹp, Đổng Học Bân đối với tướng mạo và vóc của mình một chút lòng tin cũng không có.

Buổi chiều, Cù Vân Huyên mượn một xe đẩy từ y tá, đẩy Đổng Học Bân xuống lầu làm kiểm tra ảnh chụp.

Đợi đến buổi tối, Cù Vân Huyên lại đút cơm cho hắn, thay đồ bệnh nhân cho hắn.

Đổng Học Bân không kiên nhẫn nói: "Huyên Huyên, em về nhà sớm một chút đi, cả ngày em đều theo anh."

Cù Vân Huyên gài cổ áo cho hắn, cười cười vuốt ve mặt của hắn, "Anh nói nghe dễ quá, ban đêm anh muốn đi WC thì làm sao? Ban đêm anh muốn xuống giường uống nước thì làm sao? Chân anh không động đậy được, làm gì cũng đều không tiện, em yên tâm để một mình anh ở tại bệnh viện? Đừng nói nữa, hai ngày nay em sẽ ở bệnh viện cùng anh, à, chổ này không phải có ghế xếp sao? Buổi tối có việc anh kêu em là được."

Đổng Học Bân nói: "Cái ghế xếp này quá chật, em làm sao ngủ."

Cù Vân Huyên xoa xoa đầu của hắn, "Có cái gì không thể ngủ? Anh còn muốn bệnh viện người ta cho anh một cái giường đôi sao?"

"Vậy công ty..."

"Xuân phách vừa kết thúc, cũng không có nhiều việc, ngày mai em gọi báo một tiếng là được."

"Được rồi, nhưng mỗi ngày em đều cùng anh cũng không phải chuyện, vết thương của anh phỏng chừng phải mất hai tháng, em cũng không thể hai tháng không đi công ty không làm việc đúng hông?" Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, đột nhiên nói: "Nếu không như vậy đi, chân anh cũng bó thạch cao rồi, trị liệu cũng không có gì mới mẻ, sáng mai đẩy tôi về kinh thành, anh quay về công ty nhìn, ừm, đi thử may mắn cũng được, cược thạch, lần sau chúng ta bán đấu giá không phải có làm một buổi dành riêng cho ngọc bích sao sao?"

Cù Vân Huyên nói, "Vừa nằm viện đã nghĩ đi ra ngoài, sáng mai không đi đâu hết."

Đổng Học Bân thật sự ở bệnh viện riết phiền, "Đừng nói nữa, ở như vậy hai tháng, anh sẽ phiền chết, quyết định như thế đi."

Cù Vân Huyên không phản ứng câu chuyện của hắn, nhét một miếng quýt và miệng hắn.

Buổi tối, khoa chỉnh hình im lắng, đèn trong phòng bệnh cũng bị tắt, xung quanh tối đen như mực.

Đổng Học Bân nhìn cái ghế xếp chật không thể chật hơn trong phòng, sợ Huyên di buổi tối nghiêng người sẽ ngã xuống đất, vì vậy nói:" Em ngủ cái này không được đâu, vậy, hai ta chen lên giường nằm đi, cái giường của anh... ít nhất...cũng mềm một chút"

Cù Vân Huyên nhìn nhìn hắn: "Xấu xa, lại có chủ ý xấu gì phải không?"

Đổng Học Bân ho khan nói: "Không có, không phải là thương em sao, mau tới mau tới"

"Để người ta thấy, còn nói không xấu"

"Ai da, buổi tối có ai tới đâu, nhanh lên một chút"

Không chịu được sự nhõng nhẽo của Đổng Học Bân, Cù Vân Huyên bất đắc dĩ thở dài, rốt cục cũng đi qua, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường: "Chỉ lần này thôi, ngày mai em sẽ ngủ bên cạnh, biết không?"

"Được, vậy em đẩy anh vào trong chút đi"

Chờ Đổng Học Bân nằm qua một bên giường ổn định, thì mở to mắt ra nhìn bên cạnh.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, Cù Vân Huyên đứng ở dưới giường, nhẹ nhàng cởi hai nút trên của áo sơ mi, áo ngực màu hồng nhất thời lộ ra, sau khi cởi ra, Cù Vân Huyên do dự một chút, nghiêng đầu nhìn Đổng Học Bân trên giường, quả nhiên, hắn đang mở to mắt nhìn mình, khuôn mặt của Cù Vân Huyên đỏ lên, vô thức che ngực, trừng trừng hắn, xoay người sang chổ khác cởi tiếp nút.

Đổng Học Bân thất vọng nói:" Đã là vợ chồng với nhau, còn xấu hổ cái gì?"

"Nói bậy, ai vợ chồng với anh, tìm đánh phải không?"

" Ha ha, cũng không biết là ai kêu anh là anh xã đây"

Cù Vân Huyên thẹn quá thành giận, nói: "Còn nói nữa em cắt xéo miệng anh đấy! Đồ hư hỏng! Chỉ biết gây họa cho em!"

Áo sơ mi chậm rãi cởi ra, hai bờ vai trắng noãn lập tức hiện ra, có thể thấy được phần áo ngực màu hồng nhạt phía sau lưng của Cù Vân Huyên, sau đó, tay nhỏ trắng noãn của Cù Vân Huyên đưa ra sau lưng tìm xuống bên dưới, xoạch, móng tay đặt lên nút buột, cởi váy ra: "Không được nhìn, không được quay đầu qua"

Đổng Học Bân đáp ứng ngay: "Ừ, không nhìn không nhìn"

Cù Vân Huyên đưa tay kéo xuống, kéo cái váy trên lưng xuống dưới, rồi ngồi xuống giường, duỗi thẳng chân thon dài ra, thuận lợi cởi váy ra.

Loại cảnh tượng này, Đổng Học Bân sao có thể không nhì, mở to mắt nhìn chằm chằm vào chổ đó.

Cù Vân Huyên bắt đầu cởi vớ chân, hai tay nắm lấy eo, từ từ kéo hai bên vớ chân xuống, hơi ngẩng mông lên, mông đẹp lắc lư trước mặt Đổng Học Bân một chút, cô cởi vớ chân đến đùi, lại một lần nữa ngồi xuống, hai tay linh xảo kéo vớ chân xuống dưới, giơ chân trái lên, cởi một bên vớ từ chân trái ra, rồi cởi bên đùi phải ra, gấp vớ chân lại, sau đó, Cù Vân Huyên đặt vớ chân ở trên đùi mình, đem váy và áo sơ mi gấp lại, đặt ở trên ghế.

Đổng Học Bân nhìn mà tâm nóng khó nhịn, nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Bất quá chỉ lát sau, cái chăn bị người xốc lên, một thân thể nóng hỏi chui vào: "Đi ngủ sớm một chút đi"

Đổng Học Bân len lén mở mắt nhìn, hai mắt nhanh chóng tỏa sáng : "Sao em không cởi áo ngực ra luôn, khó chịu lắm đó?"

"Em tới gấp, không mang áo ngủ" Cù Vân Huyên đưa lưng về phía hắn, cũng không nhìn thấy biểu tình.

"Vậy cởi ra luôn đi"

"Anh cho rằng em không biết xấu hổ như anh sao?"

Đổng Học Bân nghĩ rằng thời cơ đã thành thục, cũng không chọc ghẹo Cù Vân Huyên nữa, chống thân thể nhích lại gần sau lưng cô ấy, mặt dán vào trong tóc của cô, một tay đưa ray phía trước, ôm lấy áo ngực màu hồng nhạt của cô.

Cù Vân Huyên nhanh chóng đẩy tay trước ngực mình ra: "Anh làm gì vậy! Tìm đánh!"

Đổng Học Bân nhẹ nhàng nói: "Tiểu Huyên Huyên, hai ta... hai ta đã lâu không có gì"

"Chỉ biết là anh không có ý kiến hay!" Cù Vân Huyên tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn: "Chân của anh không cử động được, cái kia sao làm được, anh có phải là muốn em tức chết không?"

"Anh thật sự nhịn không được rồi, thương lượng thương lượng"

"Không thương lượng gì cả, chờ anh khỏe rồi tính"

"Ai da, Huyên di, em không có chút ý tứ gì hết"

"Là em không có ý tứ hay anh không có ý tứ? Đồ xấu xa, anh cho rằng em thật sự không dám đánh anh?" Cù Vân Huyên làm mặ thù dọa, hung hăng nhéo một cái lên tay của hắn: "Còn dám gây họa em, em sẽ trở mặt với anh! Nhiệm vụ hiện tại của anh là nhanh chóng dưỡng bệnh cho khỏi! Đừng nghĩ mấy cái chuyện hư hỏng đó!"

Đổng Học Bân phiền muộn, thẳng thắn nhắm mắt lại, không nói chuyện.

"Tiểu Bân?"

"... "

"Em đang nói với anh đấy!"

"... "

Cù Vân Huyên nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: "Đừng giả chết với em, em chỉ là muốn tốt cho anh thôi, hiểu không?"

"... "

"Tiểu Bân!"

"... "

Qua một hồi lâu, Cù Vân Huyên đánh cánh tay hắn một cái: "Được rồi được rồi! Em cho anh gây họa! Cho anh gây họa còn không được sao?"

Đổng Học Bân lúc này mới nở nụ cười, mở mắt nói ;" Đây chính là em nói đó nha"

"Tiểu sắc quỷ!" Cù Vân Huyên không tình nguyện nhéo hắn một ái, mà chính cô ta cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng không biết là kiếp trước có mắc nợ gì Đổng Học Bân hay không, mà tựa hồ như bất luận yêu cầu gì của Đổng Học Bân cô cũng không có biện pháp từ chối. Suy nghĩ một chút, bàn tay của Cù Vân Huyên hoạt động hoạt động, hình như đang cởi cái gì đó, sau đó cô vén chăn lên ngồi dậy, nhìn Đổng Học Bân không nói chuyện.

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái: "Cái này... sao tới?"

"... Em sao biết, anh không phải là muốn sao?"

Đổng Học Bân là tên đã lên dây rồi, nhưng lại hữu tâm vô lực, lưng và chân thật sự không động đậy được: "Hay là em nghĩ biện pháp đi?"

Cù Vân Huyên cười khổ một tiếng: "Da mặt của em, sớm muốn gì cũng bị anh lấy đi hết" Chần chờ một chút, Cù Vân Huyên đem chăn trên chân chậm rãi giật ra, lộ ra cái mông với đường cong đẫy đà, cô ấy mở hai chân ra, trên mặt đỏ ửng leo lên người của Đổng Học Bân, thân thể hơi nghiêng, ngồi xuống lên người hắn. Cái tư thế này khiến cho Cù Vân Huyên vô cùng khó xử, cô ấy nhìn nhìn ngoài cửa sổ, cái cổ có chút phát nóng.

"Đừng nhìn em được không?"

"Vì sao?"

"Như vậy xấu hổ lắm..."

"Cái này có gì đâu, Huyên Huyên, hôm nay em thật đẹp"

"..."

"Nhanh lên một chút đi, anh chờ không được rồi"

Cù Vân Huyên là một cô gái rất bảo thủ, trên thân thể tuy rằng đã thành thục, nhưng mà trên tâm lý thì vẫn duy trì sự rụt rè của con gái, cho dù không phải là lần đầu tiên làm với Đổng Học Bân, nhưng mỗi lần, Cù Vân Huyên liền có một chút nhăn nhó, không thể thả ra được.

" Anh... nhắm con mắt lại trước đi"

"Ai da, nhanh chóng đi, nhắm mắt làm gì chứ"

"Anh mở mắt em không làm được "

Đổng Học Bân thật sự là chịu thua, nghe vậy nói: "Được rồi được rồi, nhắm mắt lại, nào, đến đi"

Khuôn mặt thành thục của Cù Vân Huyên nổi lên một tia đỏ ửng quyến rũ: "Nếu như anh mà dám mở mắt ra nhìn, em sẽ đánh chết anh"

" Bầu không khí sắp hết rồi, nhanh chóng đi"

"... ừm..."

Đổng Học Bân nhiệt huyết sôi trào, khi Huyên di chậm rãi ngồi xuống, hắn hầu như là hít vào một hơi.

Cù Vân Huyên cũng không nhịn được khẽ rên một tiếng, kìm lòng không được đưa tay lên vuốt đầu của mình, rồi đưa xuống cổ, hô hấp dần dần gấp lên, cách đây không lâu, Cù Vân Huyên chỉ xem Đổng Học Bân là một đứa trẻ hàng xóm, khi đó hắn còn đến trường, Cù Vân Huyên hầu như là nhìn Đổng Học Bân từng tuổi từng tuổi lớn lên, nhưng cô ấy nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, ngày hôm nay của bốn năm năm sau, mình lại lăn qua lăn lại trên người của Đổng Học Bân, không thể không nói, nhân sinh đúng là kịch tính quá mức.

Mười phút...

Hai mươi phút...

Ba mươi phút... ( Anh ấy thật là kinh!!!)

Sau một tiếng thở dốc lớn, Cù Vân Huyên rốt cục cũng kiệt sức ngã xuống trên ngườ i Đổng Học Bân, dựa vào ngực hắn thở phì phò, Đổng Học Bân thật ra không hề mệt, bởi vì toàn bộ quá trình đều là Cù Vân Huyên lắc mông, hắn không hề nhúc nhích, ặc, cũng không động đậy mới đúng. Nghỉ ngơi một hồi, Cù Vân Huyên mệt mỏi kéo chăn lại, đắp lấy thân thể của hai người, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve tóc của Đổng Học Bân, trên mặt lộ ra một rặng mây đỏ thỏa mãn.

"Huyên Huyên, eo không có việc gì chứ?"

"... Thiếu chút nữa bị anh lăn qua lăn lại đến chết, có thể không có việc gì sao?"

"Ha ha, hôm nay là một mình em lăn qua lăn lại, anh cũng không có ra sức"

Sau khi làm xong, Cù Vân Huyên cảm thấy tâm thẹn thùng cũng phai đi nhiều, giữ lấy mặt của Đổng Học Bân chậm rãi hôn lên khuôn mặt của hắn, rồi hôn một cái lên miệng của hắn: "Vừa rồi lúc làm, em sợ bị thương đến anh, ngày hôm nay em hồ đồ với anh một lần, ngày mai ngày mốt không được như vậy, nghe lời"

Đổng Học Bân ừ một tiếng, yên ổn ôm lấy thân thể mềm mại của cô ấy.

Cù Vân Huyên mỉm cười búng tóc hắn một cái, hôn lên mặt hắn: "Ngủ ngon, tiểu bảo bối của dì"

Đổng Học Bân không thích nghe: "Em gọi là gì?"

Cù Vân Huyên biết ý xấu của hắn, rõ ràng là nhỏ tuổi hơn mình, mà lúc nào cũng thích mình gọi là anh yêu, vì vậy, Cù Vân Huyên đỏ mặt nhéo ngực hắn một cái, hơi trầm ngâm, nằm úp ghé vào lổ tai của hắn ôn nhu nói: "Hảo ca ca, muội muội có thể ngủ được không?"

Đổng Học Bân thỏa mãn nói: "Ừ, ngủ đi ngủ đi"

"Anh đó" Cù Vân Huyên buồn cười nhéo mặt của hắn một cái, dần dần thiếp đi.

................

Bình luận

Truyện đang đọc