QUYỀN TÀI

Vợ bị ngã!

Đứa nhỏ có thể không có!

Tin tức này khiến cho đầu óc của Đổng Học Bân như muốn nổ tung!

Buổi chiều hai giờ, chiếc Land Rover của Đổng Học Bân dưới ánh mắt kinh sợ của người đi đường lao ào vào trong sân của bệnh viện nhân dân huyện Thành Cương!

Két!

Xe dừng lại!

Thậm chí còn kéo lê một vết lốp xe!

"Chạy xe kiểu gì vậy hả?"

"Không thấy đường à?"

"Ai thế? Đụng người thì làm sao đây?"

Mấy người cán bộ của chính phủ huyện Thành Cương đều ồn ào lên.

Vị trí dừng xe của Đổng Học Bân cách vài chiếc xe của chính phủ huyện Thành Cương, Đổng Học Bân mở cửa xuống xe cũng nhìn thấy được mấy người đó, trên mặt mang kiểu làm quan, nhất thời liền biết, khẳng định là chuyện Tuệ Lan bị thương đã kinh động lãnh đạo huyện Thành Cương, hẳn là có không ít người đến đây, đám người này nếu như chờ ở đây, vậy trên lầu còn có cấp bậc cao hơn.

"Tôi lái xe thế nào còn cần con mẹ nó dạy à?" Đổng Học Bân lúc đầu vốn đã không ưa huyện Thành Cương, lúc này Tuệ Lan sống chết không biết, hắn hiện tại đang trong trạng thái nổi giận.

Một cán bộ nổi nóng nói: "Cậu lập lại lần nữa coi! Tạo phản à?"

Đổng Học Bân căn bản không có thời gian để ý hắn, đi nhanh vào bệnh viện.

Mấy người cán bộ huyện Thành Cương ở phía sau còn đang chửi hắn: "Lái xe tốt thì không biết mình họ gì à!"

Đổng Học Bân đã đi vào phòng khách bệnh viện, đi tới quầy phục vụ túm lấy một y tá nói: "Một phụ nữ có thai vừa đưa tới hiện ở đâu?"

Y tá nhìn hắn: "Xe cứu thương đưa tới?"

"Bọn họ lái xe đưa tới!"

"Vậy anh đi qua bên cấp cứu hỏi đi!"

"Tôi hỏi cô! Tôi con mẹ nó đi cấp cứu làm gì!" Tâm tình của Đổng Học Bân rất không ổn định.

Y tá cũng bị khí thế của hắn làm cho chấn động, do dự một chút, không thể làm gì khác hơn là dùng máy tính tìm kiếm cho hắn, lập tức nói: "Tên là Tạ Tuệ Lan sao? Anh là gì của cô ấy?"

"Tôi là chồng cô ấy! Người đâu?"

"Vậy anh nhanh đến phòng cấp cứu số ba đi, ở lầu hai!"

"Người rốt cục thế nào?"

"Bên tôi không biết, còn đang cấp cứu!"

Đổng Học Bân vội vàng chạy lên lầu, y tá phía sau nhắc nhở: "Không phải bên kia, là tầng hai của bên này, cuối hành lang phía tây"

Đổng Học Bân lập tức đổi hướng chạy.

...

Dãy nhà phụ.

Hành lang tầng hai.

Vừa đi lên, Đổng Học Bân liền thấy được bên ngoài vây không ít người, đều là cán bộ và nhân viên công tác của huyện Thành Cương, đứng ở đây làm kín đường.

"Tránh ra!" Đổng Học Bân hô.

"Anh hô cái gì?" Một khoa viên nhíu mày nói.

Đổng Học Bân không nói hai lời đẩy hắn đi qua.

Người cán bộ ở phía trước bị đẩy, cơn tức cũng nổi lên: "Nhìn đường! Làm cái gì thế!"

"Anh là ai hả?" Một người khác quát: "Bên trong đang cấp cứu! Anh chen cái gì?"

Huyện Thành Cương là một khu vực có dân phong tương đối hung hãn, không chỉ dân chúng, mà lãnh đạo cán bộ cũng như vậy.

Nhưng tính tình của bọn họ dù có lớn cũng không cách nào so sánh với Đổng Học Bân hiện tại, hắn thấy có người thậm chí còn chặn trước hắn trừng mắt với hắn, Đổng Học Bân đi tới túm lấy cổ áo của đối phương, trực tiếp ném qua một bên, người nọ lui vài bước mới đứng vững, liền chửi ầm lên!

Mấy người của thành phố Phần Châu cũng thấy được Đổng Học Bân.

" Đổng huyện trưởng!"

" Đổng huyện trưởng tới!"

Tất cả mọi người vội vã đi đón.

Đổng Học Bân vội la lên: "Tuệ Lan đâu?"

Liêu Nhất Dân cũng ở bên trong: "Tạ thị trưởng đang được cấp cứu! Đã hơn nửa ngày rồi!"

"Bị thương có nặng hay không? Có cứu được hay không?" Đổng Học Bân chạy tới cửa phòng cấp cứu, dùng sức đẩy ra, nhưng bị khóa trái bên trong, không mở được.

Liêu Nhất Dân nói: "Không có ngoại thương, nhưng chảy rất nhiều máu"

Những người khác đều đứng, bên cạnh chỉ có một người trung niên đang ngồi, nhìn qua còn rất khí định thần nhàn. Gã ta chính là huyện trưởng Lý Chí Tân của huyện Thành Cương, khoảng chừng bốn mươi tuổi, tóc rất nhiều, rất dày, Lý Chí Tân nhìn Đổng Học Bân, cũng biết người này có thể là người nhà của Tạ thị trưởng, vì vậy cũng đứng lên, quay đầu hỏi một khoa viên của thành phố Phần Châu: "Đây là người nhà của Tạ thị trưởng?"

Người nọ không để ý đến gã.

Lý Chí Tân mặt trầm xuống: "Hỏi cậu đấy!"

Người nọ vẫn không nói, là một nữ nhân viên công tác khác lạnh lùng nói "Là chồng của Tạ thị trưởng"

"Chồng? Đổng huyện trưởng?" Lý Chí Tân nghi hoặc nói.

Một người của huyện Thành Cương nhận ra hắn, nhanh chóng nói khẽ với Lý Chí Tân nói: "Lý huyện trưởng, người này... Cũng là thường vụ phó huyện trưởng Đổng Học Bân của huyện Trinh Thủy lần trước."

"Là hắn?" Lý Chí Tân nheo con mắt lại.

Nghe nói như thế, rất nhiều cán bộ của huyện Thành Cương đều thay đổi sắc mặt, Đổng Học Bân lần trước đánh mặt của huyện bọn họ, chuyện chặn đường Khương huyện trưởng qua đi, huyện bọn họ còn bị phê bình, đều không tốt lắm, cho nên lúc đó chuyện Đổng Học Bân toàn thân gãy xương đánh hai mươi người thôn dân cũng đồn ra, cán bộ của huyện Thành Cương cơ bản đều biết hắn, vì vậy toàn bộ ánh mắt nhìn về phía Đổng Học Bân. Huyện Thành Cương bọn họ cùng huyện Trinh Thủy là oan gia, ai nhìn ai đều không vừa mắt, đám người này tự nhiên đối với Đổng Học Bân cũng không có ấn tượng tốt.

Đây là người đánh thôn dân của huyện bọn họ?

Sao trẻ tuổi như thế? Hơn nữa lại có thể là chồng của Tạ thị trưởng??

Đổng Học Bân cũng không rãnh quản ánh mắt của bọn họ, vỗ vỗ cánh cửa phòng cấp cứu, muốn tiến vào trong, hắn không nhìn là lo lắng!

Lý Chí Tân nhíu mày ngăn cản hắn một chút, "Bên trong còn đang cấp cứu, đừng gõ, sẽ ảnh hưởng bọn họ, cậu ngồi trước đi, bình tĩnh một chút."

Đổng Học Bân nhìn về phía gã, "Tôi còn cần ông quản?"

"Sao anh lại nói như thế!" Một cán bộ tức giận nói.

Người của thành phố Phần Châu cũng không biết vì sao, ánh mắt của cán bộ nhìn về phía Lý Chí Tân cũng không quá thân mật, Liêu Nhất Dân cũng như vậy, nhưng vẫn giới thiệu nói: "Đây là Lý Chí Tân Lý huyện trưởng huyện Thành Cương."

Nhìn thấy thái độ của mọi người thành phố Phần Châu, Đổng Học Bân biết Tuệ Lan bị thương khẳng định không phải tự mình ngã xuống, bên trong nhất định có việc ni, nhưng hắn cũng không nhìn Lý Chí Tân, tâm tư hiện tại của hắn tất cả trên người của vợ, cái khác để sau này rồi nói, hắn quan tâm nhất chính là an toàn của vợ và đứa nhỏ!

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Ba phút...

Cánh cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.

Một người bác sĩ và hai người y tá đi ra, "Người nhà tới chưa?"

"Tôi đây!" Đổng Học Bân bước lên, "Tuệ Lan thế nào? Người lớn có nguy hiểm tính mạng hay không?" Nghĩ đầu tiên cũng là vợ.

Bác sĩ nhìn về phía hắn, "Người lớn không có việc gì."

Người của thành phố Phần Châu đều thở phào nhẹ nhõm, người của huyện Thành Cương tựa như cũng là như vậy.

Đổng Học Bân phía sau lưng đều toát ra mồ hôi lạnh, nghe vậy mới yên tâm, người lớn không có việc gì là tốt rồi, bất quá ngay sau đó lại căng thẳng, "Đứa nhỏ đâu?"

Bác sĩ nói: "Đứa nhỏ tạm thời bảo vệ, bất quá tình huống còn không xác định, cần quan sát một thời gian."

Phía sau lại đi ra một người bác sĩ, "May mà đưa tới đúng lúc, nếu không người lớn và đứa nhỏ đều có nguy hiểm, nhất là đứa nhỏ, thiếu chút nữa thì..."

Cảm tạ trời đất!

Hai chân Đổng Học Bân như mềm ra một chút, rất sợ nghe được cái tin tức gì không tốt!

Hắn lại cầm chặt tay của bác sĩ nói cảm ơn, lại cảm ơn một lần với Liêu Nhất Dân và người của thành phố Phần Châu, là bọn họ đưa Tuệ Lan tới đúng lúc.

Lúc đó bị đất núi chôn vùi, bị hổ Đông Bắc tập kích, bị hơn mười quân nhân cầm súng chỉ vào đầu, Đổng Học Bân đều không có tâm tình sợ hãi, chuyện hắn trải qua nhiều lắm, sớm quên cái gì gọi là cảm giác sợ, nhưng nghe tới vợ và đứa nhỏ gặp chuyện không may, ở chỗ sâu trong đáy lòng của Đổng Học Bân nhưng phát lên một cảm giác sợ hãi dầy đặc, nếu như Tuệ Lan thật sự rời khỏi hắn, Đổng Học Bân quả thật không dám tưởng tượng mình sau này nên làm sao bây giờ!

Không có việc gì là tốt rồi!

Sống là tốt rồi!

Thời gian còn thừa của Đổng Học Bân mặc dù trong lúc nằm viện có để dành được tám phút, nhưng trước đó cứu người và giải phẫu đều dùng không khác biệt lắm, cũng còn vài phút mà thôi, cũng không dư dả, REVERSE lại không thể xác định có thể đem người chết khôi phục lại hay không, cho nên hiện tại Đổng Học Bân cũng là nghĩ mà sợ, lỡ như REVERSE không được, hắn căn bản không có biện pháp đem đứa nhỏ cứu trở về!

"Tránh đường một chút." Bác sĩ nói.

Một lát sau, mấy người y tá đẩy một giường bệnh từ phòng cấp cứu đi ra, Tạ Tuệ Lan đang nằm vẻ mặt tái nhợt, hiển nhiên còn đang hôn mê.

Đổng Học Bân bước nhanh đi qua, "Tuệ Lan! Tuệ Lan!"

"Đi phòng bệnh trước." Bác sĩ phân phó y tá dẫn bọn họ đi phòng bệnh trên lầu, ông ta đương nhiên nhận ra Lý Chí Tân, biết người phụ nữ này không phải người bình thường, tự nhiên tất cả cũng bật đèn xanh.

...

Trên lầu.

Trong phòng bệnh.

Ngoại trừ một người y tá, bên trong chỉ còn Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan hai người, người của huyện Thành Cương thấy Tạ thị trưởng sau khi thoát khỏi nguy hiểm đã đi xuống lâu, người của thành phố Phần Châu ở bên ngoài chờ, không có quấy nhiễu bọn họ.

"Tuệ Lan, em tỉnh lại đi, Tuệ Lan!" Đổng Học Bân không thấy cô ấy tỉnh lại nên lo lắng.

"Để cho bệnh nhân nghỉ ngơi đi, cô ấy hiện tại là lúc suy yếu, hơn nữa tình huống của đứa nhỏ cũng phải quan sát một thời gian, ừm, có việc anh cứ gọi." Nói xong, y tá cũng đi.

Đổng Học Bân cắn răng một cái, thẳng thắn đưa tay để lên bụng Tuệ Lan.

REVERSE một giây đồng hồ!

Tác dụng của REVERSE hiển nhiên là không cần phải nói, nếu đứa nhỏ còn có nguy hiểm, Đổng Học Bân cũng không muốn đem an toàn của con trai cược trên bệnh viện!

Hắn phải bảo đảm mẫu tử bình an!

Tạ Tuệ Lan mí mắt khẽ động, tỉnh dậy.

Đổng Học Bân kích động nói: "Tuệ Lan, nghe thấy anh nói chuyện không? Cảm giác thế nào?"

Tạ Tuệ Lan mở mắt nhìn hắn, bỗng nhiên ánh mắt căng thẳng, tay suy yếu cầm tay Đổng Học Bân, "Đứa nhỏ... Đâu, đứa nhỏ... Có chuyện gì... Hay không?"

Đổng Học Bân con mắt cũng đỏ lên, "Không có gì, cả hai không có chuyện gì!"

Tạ Tuệ Lan nhìn hắn nói: "Anh đừng... Lừa Tạ tỷ... Anh."

Đổng Học Bân cúi đầu hôn cô ấy một cái, "Anh lừa em làm gì, đứa nhỏ tốt lắm, đều đã cứu được, em yên tâm đi!"

Vừa nghe, Tạ Tuệ Lan cũng thở ra một hơi, gian nan vươn tay tới sờ sờ bụng của mình, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười hiền lành, "Vật nhỏ... Con... Hù chết... Mẹ già của con."

Cổ tay cô ấy cũng bị thương, có thể là lúc ngã xuống lấy tay bảo vệ bụng, Đổng Học Bân nhanh chóng nói: "Cho anh xem tay em."

Tạ Tuệ Lan cười nói: "Đứa nhỏ không có việc gì là... Tốt rồi, Tạ tỷ anh... Không sao."

Bình luận

Truyện đang đọc