QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau.

Cuối tuần.

Trong khách sạn, Đổng Học Bân rời giường, ghé vào cửa sổ hút thuốc.

Gần đây không khí không tốt lắm, buổi sáng trời mang theo sương mù mông lung, bất quá thật ra cũng rất đẹp, vụ mưa lất phất trên cao có vẻ có chút mờ ảo.

Reng reng reng.

Điện thoại vang lên.

"Tiểu Bân, dậy chưa?" Là Ngu Mỹ Hà.

"Vừa dậy, các người ăn điểm tâm à?" Đổng Học Bân nói.

"Không có, chúng tôi đã trở về, đang chờ xe đường dài."

"Ừm? Sao đi sớm như vậy? Còn nói buổi trưa mời các người ăn."

"Ba mẹ chị ngày mai đi làm, cho nên đi sớm chút, một tiếng đồng hồ trước nhấn chuông muốn nói với cậu một tiếng, cậu còn ngủ, có thể không nghe thấy."

"Vậy được rồi, ha ha, dù sao qua vài ngày nữa tôi cũng trở về."

"Ừm, vậy đến lúc đó gặp lại, cậu, chú ý thân thể."

"Được, cũng xin lỗi ba mẹ chị, cũng chưa kịp đưa bọn họ, lúc đầu muốn tìm chiếc xe đưa các người trở về, xin lỗi bọn họ giùm."

"Không có việc gì, vậy, vậy chị cúp?"

"Cúp, gần đây không khí không tốt, nhớ mang khẩu trang."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cũng hút xong thuốc, dụi vào trong gạt tàn thuốc, duỗi lưng đau nằm vào trong chăn, xoa vai muốn ngủ tiếp một giấc. Ngày hôm qua lén lút lăn qua lăn lại cùng chị Ngu trong phòng bọn họ xong, Đổng Học Bân trốn dưới giường, cho dù trên mặt đất có lót thảm, hiện tại cũng không tới mùa hè, là lại ban đêm, khẳng định sẽ lạnh một ít, kết quả Đổng Học Bân nằm đủ một giờ mới chờ Ngu Thiến Thiến ngủ, lại đợi lát nữa. Liễu Thành Long và Tiễn Lệ Hoa mới trở về phòng ngủ, Đổng Học Bân lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra, đi cửa chính trở về phòng trên lầu.

Ài, cả đêm lăn qua lăn lại, mệt nha.

Bất quá khô nóng trên thân thể đã được giải quyết trên người chị Ngu, cánh tay khửu tay vai đau, cũng có một chút thỏa mãn. Thống khổ và vui sướng.

Mười phút...

Nửa tiếng đồng hồ...

Đang ngủ, Đổng Học Bân bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, mơ mơ màng màng sờ điện thoại di động nhìn một chút. Là điện thoại nhà của lão tam Tạ gia Tạ Quốc Kiến.

Đổng Học Bân nhanh chóng tiếp, "A lô, chú hai?"

Bên kia là âm thanh của một phụ nữ."Ha ha, là thím hai."

"A, thím hai." Đổng Học Bân xoa xoa con mắt thanh tỉnh một chút.

Từ Lệ Phân cười nói: "Còn ngủ à? Thím đều nói con không dậy sớm như vậy, chú hai con bắt thím gọi điện thoại cho con, bằng không con ngủ trước đi, một hồi rồi nói."

Đổng Học Bân nào dám, "Đừng đừng, thím hai có việc cứ nói."

Từ Lệ Phân nói: "Ngày hôm qua vừa nghe Tuệ Lan nói con trở lại kinh thành xem bệnh, cũng không có chuyện gì, cũng là lo lắng con. Muốn nhìn một chút thế nào."

"Cảm ơn thím hai lo lắng, ha ha, hiện tại không đáng ngại."

"Vậy được, có cần chú hai con giúp con liên hệ một bệnh viện kiểm tra không?"

"Không cần, sớm kiểm tra qua. Bác sĩ nói nghỉ dưỡng hai ba tháng là không khác biệt lắm."

"Vậy thím an tâm, được rồi, thím con hai ngày hôm nay tự mình xuống bếp, buổi trưa con đến đây ăn cơm đi."

"Ai da, cái này khẳng định được, sớm nhớ thương tay nghề của thím hai. Cũng vẫn không sao có cơ hội được ăn, vậy được, con hiện tại dậy ngay."

"Không vội, ngủ tiếp một chút cũng được."

"Đều tám giờ hơn, con đi qua cũng phải hơn một tiếng đồng hồ."

"Vậy được, bất quá không phải địa chỉ cũ, con đem bút ghi lại một chút, thím cho con một địa chỉ mới, đến lúc đó thím bắt chuyện với bảo vệ cửa, con tiến vào là được."

"Ơ, đổi gia thuộc viện?"

"Ha ha, chờ con đến rồi nói."

Nhớ kỹ địa chỉ mới của nhà Tạ Quốc Kiến, Đổng Học Bân rời giường rửa mặt, sau đó trách vết thương tắm rửa trên người, cuối cùng còn ngắm gương chải chuốt, sau đó mới ra khách sạn, cũng đem phòng trả, nếu chị Ngu đều quay về thành phố Phần Châu, mình ở chổ này cũng không có ý nghĩa gì, hắn không phải không có chìa khoá, trước đó nói cũng là lừa gạt Liễu Thành Long và Tiễn Lệ Hoa.

...

Buổi sáng mười giờ hơn.

Cửa gia thuộc viện quân khu.

Xe taxi ngừng, Đổng Học Bân nhìn địa chỉ Từ Lệ Phân cho mình một chút, ừm, không sai, cũng là chổ này, vì vậy trả tiền xuống xe, đi vào bên trong. Ngoài cửa có quân lính canh gác, còn mang súng vác vai, đạn lên nòng, cái này trận thế này còn lớn hơn so với gia thuộc viện trước đây của chú hai nhiều.

Chổ nào đây?

Sao đột nhiên đổi nhà?

Đổng Học Bân tìm tìm, bên cạnh cũng không có bảng tên.

Lúc này, cảnh vệ đưa tay ngăn cản hắn, "Mời đưa ra giấy chứng nhận."

Đổng Học Bân lấy bóp tiền, thì đem chứng minh thân phận lấy ra cho hắn ta nhìn.

Cảnh vệ sau khi xem, hơi cúi chào, cho Đổng Học Bân đi, hiển nhiên Từ Lệ Phân đã chào hỏi.

Đi vào trong, càng đi biểu tình của Đổng Học Bân càng kỳ quái, bên trong có thể thấy rất nhiều xe quân dụng, quy mô gia thuộc viện tựa như cũng lớn hơn so với chổ của chú hai trước đó.

Tận cùng bên trong là vài căn biệt thự.

Đổng Học Bân đi đến biệt thự số 3, nhấn chuông cửa.

Leng keng, leng keng, vài giây sau cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt hiền lành của Từ Lệ Phân, cười ha ha nghiêng người cho Đổng Học Bân vào, "Sớm tới như vậy?"

Đổng Học Bân cười nói: "Muốn phụ ngài làm cơm."

Từ Lệ Phân mỉm cười nói: "Con một thân bị thương, sao dám dùng con cứ, con cứ nghỉ ngơi đi, có thím hai mà, tới, mau vào trong."

"A, vậy con đổi dép."

"Không cần đổi không cần đổi, tiến vào đi."

"Đừng đừng, dẫm dơ sàn nhà sạch sẽ mất."

"Ha ha, dẫm thì dẫm, có người lau mà, mau vào."

Từ Lệ Phân rất nhiệt tình, kéo Đổng Học Bân cũng không cho hắn đổi giày, để hắn ngồi xuống sô pha, sau đó hàn huyên hỏi thăm, hỏi thương thế của hắn. Đổng Học Bân đáp lại vài câu, cũng đem một ít hoa quả và sản phẩm bảo vệ sức khỏe mua trên đường đưa cho Từ Lệ Phân, hắn không thường tới nhà chú hai, thật vất vả tới một lần phải mang chút lễ vật, không quan tâm đến giá cả thế nào, chủ yếu là một chú ý về cấp bậc lễ nghĩa.

Lúc này, Tạ Quốc Kiến cũng từ trên lầu đi xuống, "Tiểu Bân tới?"

Đổng Học Bân đứng lên cười nói: "Chú hai."

"Đừng đứng, nhanh ngồi đi, con còn bị thương mà."

"Ha ha, gần đây tốt hơn nhiều, tiểu Hạo đâu? Sao không thấy?"

"Tên nhóc này tìm bạn học đi chơi, nghỉ ngơi một ngày đều không chịu ngồi yên, không quan tâm nó."

Từ Lệ Phân nói: "Con ngồi đi Tiểu Bân, hoa quả đều để trên bàn con ăn đi, thím hai cũng mặc kệ, thím đi chuẩn bị cơm."

Từ Lệ Phân đi, sau đó Tạ Quốc Kiến ngồi đến đây, trò chuyện với Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân trong lòng có chút buồn bực, thật sự không rõ ràng chú hai thím hai sao đột nhiên gọi mình đến đây ăn, nếu như lo lắng cho mình, cũng có thể là gọi chú cả và ba mẹ của Tuệ Lan đều gọi tới, hoặc là trực tiếp đi nhà của lão gia tử hoặc là nhà của ba mẹ Tuệ Lan, nhưng trong nhà tựa như chỉ có hai vợ chồng chú hai, ngay cả tiểu Hạo đều không ở nhà, cái này có chút không giống với tình huống bình thường, Đổng Học Bân biết tên nhóc Tạ Hạo vẫn xem mình là thần tượng, nếu như biết mình tới, Tạ Hạo phỏng chừng cũng sẽ không đi chơi với bạn học, phỏng chừng là chú hai thím hai không nói cùng tiểu Hạo, hơn nữa đột nhiên thay đổi gia thuộc viện, đây là tìm mình có việc?

Không trách Đổng Học Bân nghĩ như vậy, trong tiểu bối Đổng Học Bân cùng Tạ Tĩnh Tạ Hạo là gần nhất, trong trưởng bối đời hai của Tạ gia, cha của Tuệ Lan Tạ Quốc Bang thì không cần phải nói, Đổng Học Bân quan hệ tương đối gần thật ra cũng cũng là chú cả Tạ Quốc Lương và thím cả Hạ Diễm Trân, chú cả thì hiền lành, thím cả thì hòa khí, Đổng Học Bân tiếp xúc cũng hơi chút nhiều một chút, cho nên coi như rất gần, nhưng chú hai thím hai và bác Tạ Quốc Nguyệt thì Đổng Học Bân cũng không thường tiếp xúc, quan hệ tuy rằng còn có thể, nhưng cũng không phải gần, không có gì quá sâu.

Nói được một lát.

Đổng Học Bân mới nói: "Chú hai, ngài tìm con có việc?"

Tạ Quốc Kiến cho tới bây giờ đều là rất nghiêm túc cười ha hả một tiếng, nói: "Không có chuyện khác, cũng là nói với con một tiếng, chú cả của con và chú đều có điều động công tác."

Đổng Học Bân sửng sốt, "Điều động? Thăng chức?"

Tạ Quốc Kiến nói: "Điều lệnh của chú cả con tuy rằng còn chưa có xuống tới, bất quá cũng cũng là chuyện của mấy ngày, đã xác định tiền nhiệm bộ trưởng bộ tài chính."

"Người đứng đầu?"

"Người đứng đầu."

Tạ Quốc Lương thăng chức, Đổng Học Bân đương nhiên là vui vẻ, tuy rằng sớm biết, nhưng nghe chuyện rồi tâm tình vẫn không tồi, dù sao đám tiểu bổi của Tạ gia còn chân ướt chân ráo, bây giờ đời hai của Tạ gia đại thịnh, các trưởng bối chức quan càng cao, bọn họ làm tiểu bối dưới sự che chở của Tạ gia, quyền nói chuyện tự nhiên cũng sẽ càng lớn, đường đi sau này cũng sẽ đi càng ổn, bọn họ là một gia tộc, một chỉnh thể, rất khó tách xa nhau.

Đổng Học Bân cũng mới nhớ tới vì sao Tạ Quốc Kiến đột nhiên thay đổi gia thuộc viện, "Vậy ngài?"

Tạ Quốc Kiến nói: "Chú điều đến tổng tham mưu."

"Tổng tham mưu? Ặc, chức vụ gì?"

"Phó tổng tham mưu trưởng, chủ quản tổng tham mưu phòng hai."

Cái này cũng không nhỏ, tuy rằng Tạ Quốc Kiến lúc trước cũng là phó chủ nhiệm tổng chính, điều đến phó tổng tham mưu trưởng nhìn như là điều ngang, nhưng tổng tham hiển nhiên là cao hơn so với tổng chính, lại được phân công quản lý phòng tình báo hai.

Đổng Học Bân liền nuốt nước bọt, "Quân hàm thượng tướng?"

Tạ Quốc Kiến cười cười, "Chức vụ đến trước, cuối tuần thụ huân."

Đổng Học Bân nói: "Ai da, vậy nên chúc mừng ngài."

Bên kia, Từ Lệ Phân tựa như đã chuẩn bị đồ ăn, từ phòng bếp mỉm cười đi ra, "Đều là nhờ phúc của con, nếu không phải con cho chú hai con cái phần cứng lấy từ viện nghiên cứu nước M, điều động của ông còn không biết thế nào, cho dù có thể động, phỏng chừng cũng không phải cái chức vụ này, thứ trong phần cứng đều không đơn giản, chú hai con thao tác một chút, lúc này mới thuận lợi tới được, nếu không khó mà nói."

Đổng Học Bân ặc một tiếng: "Con cũng là thuận tiện thể lấy về, việc nhỏ thôi."

Chú hai được thụ quân hàm thượng tướng, thím hai cũng có vẻ rất cao hứng, "Cảm ơn Tiểu Bân."

"Ngài đừng, con thật không giúp đỡ cái gì." Đổng Học Bân nhanh chóng nói, cũng mới rõ ràng chú hai thím hai ngày hôm nay vì sao gọi mình tới, đây là cảm ơn hắn một chút.

Tạ Quốc Kiến vung tay lên, "Người một nhà đừng nói hai lời, tới Tiểu Bân, hôm nay cùng hai chú cháu ta uống vài ly!"

Bình luận

Truyện đang đọc