QUYỀN TÀI

Hậu Hải.

Ngõ phía tây.

Bên này đều là một vài tiệm cơm nhỏ, tất cả đều là nhà trệt cải biến, tương đối loạn, tương đối bẩn, người cũng tương đối tạp, cũng không có đẹp như bên hồ.

"A!"

"Đánh nhau kìa!"

"A! Chân của tôi!"

"Đánh! Lên!"

Đánh nhau, năm người đánh một người.

Lúc đầu mọi người cho rằng tràng diện sẽ nghiêng về một phía, dù sao nhân số chênh lệch vẫn tương đối lớn, nhưng ai mà biết tràng diện thật sự là nghiêng về một phía, nhưng cũng không phải một phương nhiều người, ngược lại là Đổng Học Bân một người chiếm ưu thế tuyệt đối, sai, đây cũng không phải là vấn đề ưu thế, phải nói Đổng Học Bân hầu như là "Tàn sát", đối phương người nhiều như vậy, ở trước mặt hắn như cả đám tay trói gà không chặt, không ai có thể chịu được một đòn của Đổng Học Bân, mà Đổng Học Bân cũng căn bản không có cảm giác dùng sức, dưới cái nhìn nghẹn họng trân trối của mọi người xung quanh, Đổng Học Bân hình như cũng là tùy tiện đá một cước, tùy tiện vung vung tay, mấy người đều bay ra!

Một người!

Ba!

Năm!

Mấy người toàn bộ ngã xuống đất không dậy nổi, đau nằm lăn ra, có hai người còn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nằm ở đây không nhúc nhích, như đã chết, chỉ có một người chuyện gì cũng không có, cũng là người vừa rồi không uống nhiều, gã ta từ đầu đến cuối vẫn đều khuyên đồng bạn bỏ đi, Đổng Học Bân cũng là một người ân oán phân minh, nếu không có chuyện của gã, Đổng Học Bân cũng sẽ không ra tay với gã, không nhìn gã.

Đại khái cũng vài giây mà thôi.

Năm người đã không ai có thể đứng lên.

Các hàng xóm vây xem toàn bộ sửng sốt, không ngờ rằng hàng xóm mới tới không chỉ có bối cảnh. Thân thủ lại có thể tốt như vậy.

Nhưng Phương Văn Bình hiển nhiên là không có một chút ngoài ý muốn, cô ấy phỏng chừng là sớm biết sức chiến đấu của Đổng Học Bân, không cảm thấy hắn sẽ thua ở chỗ này.

Đổng Học Bân hỏi: "Không có việc gì chứ?"

"Ừ." Phương Văn Bình nhàn nhạt ừ một tiếng.

"Trở về đi." Đổng Học Bân nhìn cũng không nhìn những người trên mặt đất đó, chào hỏi với mấy người hàng xóm quen biết, thì đi trở về, hình như làm một chuyện rất là bé nhỏ không đáng kể, ừm, bất quá đối với Đổng Học Bân mà nói, đánh năm người, quả thật cũng là quá bé nhỏ không đáng kể. Ngay cả lúc khoác lác với bạn bè hắn cũng thấy ngượng không dám nói ra. Cái này giống như một tỷ phú giàu nhất thế giới, đột nhiên có một ngày tại thị trường cổ phiếu kiếm lời được mười ngàn đồng, bạn nói xem người ta ó thể không biết xấu hổ nói khoác với người khác sao? Còn chưa đủ mất mặt à! Đổng Học Bân cũng là tình huống như vậy.

Tất cả mọi người thấy rất ngây người.

Đổng Học Bân cứ như thế cùng Phương Văn Bình trở về Tứ Hợp viện.

Tới cửa, mấy người hàng xóm phía sau mới rốt cục có phản ứng. Chạy theo gọi lại Đổng Học Bân."Tiểu Đổng à. Vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy?"

Phương Văn Bình đã vào trong.

Đổng Học Bân vừa nhìn cũng không trở về được, cũng dừng chân lại, nói vài tiếng cùng các hàng xóm."Ài, vẫn là Từ đại tỷ nói với tôi, đây là người thân của tôi."

"Dì của cậu?" Có người hỏi.

"Tính là cô của tôi." Đổng Học Bân nói.

"Hèn chi, hắc, đám người kia quả thật khốn nạn!" Một bà lão nói.

Từ đại tỷ ngạc nhiên nói: "Tiểu Đổng, cậu đúng là có thể đánh, thật không nhìn ra."

Đổng Học Bân cười cười, "Cũng được, mấy người bọn họ tôi thật không để vào mắt, mượn chút rượu đùa giỡn hỗn đản, còn tìm đến trên đầu người thân của tôi, cái này không phải tìm đường chết sao! Tôi cũng là không chấp bọn họ, nếu không là đã đánh gãy xương bọn họ!" Nói xong, nhìn thoáng qua phía tây, mấy người kia đã lần lượt từ trên mặt đất bò dậy, phỏng chừng rượu cũng tỉnh, người hôn mê cũng đều bị đồng bạn lay tỉnh, sau đó mấy người liếc nhau, còn nhìn Đổng Học Bân ở đây một chút, cuối cùng không ai lên tiếng, toàn bộ xám xịt chạy.

Hơn mười phút đồng hồ trôi qua.

Các hàng xóm còn đang cuốn lấy Đổng Học Bân nói chuyện phiếm, tất cả mọi người đang nói về chuyện vừa rồi.

Đổng Học Bân cuối cùng nhìn đồng hồ, đều sắp mười hai giờ, vì vậy nói: "Cũng nên ăn, tôi đi về trước?" Sau đó cáo từ đi.

Trong viện.

Đổng Học Bân xoay tay lại đóng cửa, cũng là thở dài, mẹ nó, vừa rồi còn nói không nhẹ dạ không phản ứng Phương Văn Bình, kết quả trong nháy mắt thì lại nhẹ dạ, bạn nói xem cái này gọi là chuyện gì, quên đi, mặc kệ thế nào, Phương Văn Bình nếu tại trong nhà mình vậy coi như là khách của mình, còn không tới phiên người khác đùa giỡn cô ấy, vậy không phải chuyện của Phương Văn Bình, mà là đối phương không đem Đổng Học Bân hắn để vào mắt!

Đi vào trong, bên tai bỗng nhiên truyền đến chút động tĩnh, hình như là từ phòng bếp chỗ đó truyền ra, trong lỗ mũi còn bay vào một ít hương vị.

Ừm?

Ai làm cơm vậy?

Đổng Học Bân sửng sốt, trở ra nhìn phòng bếp, chớp chớp con mắt hình như không thể tin được, đi qua muốn nhìn một cái.

Kết quả sau một khắc cánh cửa mở ra!

Thiếu chút nữa đụng vào mũi Đổng Học Bân, dọa hắn một chút!

Cửa mở, đi ra chính là Phương Văn Bình, trong tay cô ấy lại có thể bưng hai dĩa rau xanh, một phần là rau cần xào đậu, một phần là khổ qua, đều là nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh của nhà Đổng Học Bân, sau đó Phương Văn Bình nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một chút, bưng đồ ăn đi tới đặt lên bàn, đặt mông ngồi xuống, sửa sửa khăn tắm trên người, sau đó vẫn là khẩu khí ra lệnh bàn đối với Đổng Học Bân nói: "Lấy đũa!"

Đổng Học Bân ặc tiếng, "Được."

Quay đầu lại cầm hai đôi đũa, còn cầm hai cái chén, sau khi đi tới đặt ở trên bàn đá, cũng ngồi đối diện cô ấy.

Phương Văn Bình tiếp nhận đũa thì ăn.

Đổng Học Bân rất vô cùng kinh ngạc nói: "Bà không phải nói bà không biết làm cơm sao?"

"Không ăn thì cút đi." Phương Văn Bình đáp hắn một câu, tiếp tục ăn.

Đổng Học Bân nói lầm bầm nói: "Bà ăn của tôi một lần điểm tâm, tôi vì sao không ăn hả? Cái này coi như huề nhau, lúc đầu cũng là bà phải làm." Vừa gấp một cọng rau cần đưa vào trong miệng vừa nói: "Còn nói không biết làm cơm, cái này không phải rất..." Đột nhiên, Đổng Học Bân sắc mặt khẽ biến, thiếu chút nữa nhổ ra, cuối cùng miễn cưỡng nuốt xuống, vẻ mặt thống khổ nói: "Được rồi, tôi thu hồi lời nói vừa rồi, bà quả thật không biết làm cơm!"

Phương Văn Bình: "..."

Đổng Học Bân không nói gì: "Nhìn nó còn có thể, sao ăn vào lại khó nuốt như vậy, bà không bỏ dầu hả? Sao còn bỏ đường?"

Phương Văn Bình nghiêm mặt lạnh nói: "Không ăn thì cút!"

Đổng Học Bân lại thử một món khác, so với rau cần thi tốt hơn một chút, nhưng cũng không dễ ăn, không khỏi bất đắc dĩ, nhưng có thể làm sao đây, trong tủ lạnh cũng chỉ có ít đồ, như vậy ăn thôi. Vì vậy hắn cũng không ghét bỏ, cầm đũa nhồi nhét vào mồm.

Mụ họ Phương lại có thể làm cơm cho mình?

Ừm, vì cái này cũng phải ăn, muốn cho cô ấy làm một việc cũng không dễ dàng, anh em cái này coi như là sai sử cô ấy một lần đi.

Là bởi vì mình giúp cô ta giải vây?

Đổng Học Bân cũng không biết Phương Văn Bình là thái độ gì.

...

Bình luận

Truyện đang đọc