QUYỀN TÀI

Buổi chiều. Chân Cục trưởng không tha người, Tiểu Đổng Chủ nhiệm điều động, thất bại, chuyện này thoáng cái đã truyền ra.

Nghe tin tức,Từ Yến trước tiên liền gọi điện thoại cho Chân An Quốc, “Cực trưởng, chuyện Tiểu Đổng.."

“Lão Từ” Chân An Quốc cùng Từ Yến trên hội Đảng ủy càng chạy càng gần, xưng hô bí mật cùng sửa lại, “Tôi biết cô phải nói chuyện cho Tiểu Đổng, nhưng mà cũng làm cho người khác đòi khoản nợ đánh bạc chạy tới đơn vị, cái này ảnh hưởng quá không hay rồi, tôi rõ ràng có thể là cố tình dùng thủ đoạn nhỏ hãm hại Tiểu Đổng, nhưng chuyện này Tiểu Đổng cũng không trốn thoát trách nhiệm, hắn đó, quá trẻ tuổi, không nên động, giờ đây xuống dưới cơ sở với hắn mà nói một chút chỗ tốt đều không có, tôi có ý là qua ít ngày nữa, nâng cho Tiểu Đổng cái phó khoa thực chức, xuống cơ sở vẫn qua vài năm rồi nói sau”.

Từ Yến nhíu mày, “Tiểu Đổng cống hiến vì phân cục chúng ta, người người đều nhìn thấy, như vậy có phải là...”

Chân An Quốc nói: “Phó khoa thực chức đều sắp cho hắn, trong kinh có mấy người vừa mới tiến cơ quan bốn tháng đã làm chức vụ lãnh đạo phó khoa? Hắn hẳn là độc nhất, lão Từ, chuyện này không cần phải nói, đúng rồi, buổi sáng tôi đi họp, chủ yếu là phân cục thành đông có sự cố, cậu cùng nghe nói, lúc chủ nhật ở căng-tin bởi vì lâu năm thiểu tu sửa mà nhất thời sụp xuống, đồ trang trí trên nóc đều nện xuông, may mắn là chủ nhật, may mãn không phải giờ cơm, bằng không khẳng định có người bị thương, phòng ở quốc an chúng ta đều khá cũ, hơn mười năm, vấn đề an toàn rất quan trọng, nên chú ý đối với chuyện này, khả năng không qua vài ngày sẽ có người xuống thị sát, lão Từ, chuyện này cô chú ý một chút”.

Từ Yến cũng không biết nên nói cái gì, thở dài trong lòng, cúp điện thoại.

Cộc cộc cộc, Đổng Học Bân sau một khắc gõ cửa đã đi vào, hắn vẻ mặt đầy oán khí nói: “Từ cục, Chân Cục trưởng hắn.."

Từ Yến áp áp tay ý bảo hắn ngồi xuống, “Tôi vừa thông qua điện thoại cùng Chân Cục trưởng, sự tình tôi biết, Cục trưởng bên kia tựa như sẽ không để cho cậu đi, tôi cũng không có biện pháp gì tốt, cộng thêm Trình Chính ủy lúc này cũng là cùng ý kiến, cậu... Ài, bằng không chờ lúc thiếu, tôi tận lực điều chỉnh vị trí tốt cho cậu, loại cơ hội này tuy so ra kém với xuống cơ sở, nhưng cũng là thật khó khắn mới có được” Từ Yến cũng rõ ràng Chân An Quốc và Trình Hải Mai có khả năng không đền bù tổn thất đủ cho Tiểu Đổng.

Đổng Học Bân tức giận nói: “Từ cục, lời này tôi nói cùng ngài, vì cái điều động này tôi đã nhờ không ít quan hệ, thiếu không ít nhân tình, đắc tội không ít người, giờ đây Chân Cục trưởng lại... Không nói mình, tôi không có cách nào ăn nói cùng với người giúp đỡ tôi, người ta mất nữa ngày nhiệt tình giờ đây lại thất bại, điều này làm cho người ta xem tôi thế nào?” Đắc tội Tạ lão, đây đã là đánh đòn cảnh cáo, đôi với Đổng Học Bân mà nói, nếu như chuyện xuống cơ sở này lại chứng thực không được, mình sao vất vả nhiều ngày, lãng phí nhiều lần BACK trân quý như vậy, chẳng phải là...

Từ Yển hiểu Chân An Quốc nghĩ gì, nàng đương nhiên cũng không muốn Đổng Học Bân điều đi, nhưng việc này sự xác thực không quá công bình đối với Tiểu Đổng, dựng lên nhiều công như vậy, cứu nhiều hỏa như vậy, đển lúc người ta thật vất vả hoạt động được một danh ngạch xuống cơ sở, làm phó cục trưởng huyện, anh lại bắt người ta không cho người ta đi rồi, cái này thật sự có điểm làm người thất vọng đau khổ, nhưng giờ đây, người đứng đầu và nhị thủ lĩnh đều định rồi, Từ Yến một điểm khí lực cũng không dùng được, “Tiểu Đổng, tôi chỉ sợ cũng không giúp được cậu”.

Từ văn phòng Từ Yến đi tới, Đổng Học Bân lập tức gọi điện thoại cho Tạ Tuệ Lan, “Alo, Tạ tỷ, Cục trưởng bên tôi vẫn không tha người, tôi đã thuyết phục qua, đây cũng quá...”

“Tiểu Đổng, cậu đừng nóng vội, từ từ nghĩ biện pháp, được không?”

Đổng Học Bân bụm lấy microphone, tại một cái góc không có người nói: “Có thể làm tôi đều làm, có thể nói cùng đều nói, nhưng cùng bởi vì tôi lập quá nhiều công, Cục trưởng bên tôi còn muốn tôi lưu lại tiếp tục cứu hỏa cho hắn, nói cái gì cũng vô dụng, hắn hoàn toàn là không muốn để tôi xuống dưới” Nếu sớm biết lập công còn có thể bị bắt chẹt như vậy, Đổng Học Bân còn cứu hỏa cái rắm.

“...Đã như vậy, tôi sẽ tìm người giúp cậu hỏi một chút, được không?”

“Vậy làm phiền cô”.

Không bao lâu. điện thoại Vưong Chủ nhiệm thị cục quốc an bộ chính trị kinh thành gọi tới văn phòng Chân An Quốc.

“Chân Cục trưởng, điều động đồng chí Đổng Học Bân phân cục các cậu rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao không tha người? Không phải là một Phó Chủ nhiệm phòng tổng hợp thôi sao?”

Vừa nghe là Vưong Chủ nhiệm, trong lòng Chần An Quốc không thư thái, bôi cảnh Đổng Học Bân này thật đúng là không nhỏ, đây là tìm người đến áp tôi? Chân An Quốc nhíu chần mày lại nói: “Vưong Chủ nhiệm, đồng chí Tiểu Đổng này vẫn quá trẻ tuổi, giờ đây bắt hắn xuống dưới cơ sở, tôi cho rằng còn không phải lúc”.

Vương chủ nhiệm nói: “Đây không phải vấn đề cậu cần lo lắng”.

Chân mày Chân An Quốc nhảy dựng, “Giữa trưa, người đòi khoản nợ đánh bạc đến cửa ra vào phân cục chúng tôi tìm Đổng Học Bân đòi tiền, giờ đây toàn bộ phân cục và dân chúng bên ngoài cũng biết, sự tình còn chưa điều tra tinh tường, lúc này sao có thể tùy tiện đề bạt? Đây là không chịu trách nhiệm” Hắn lại tìm lấy cớ này.

Tiếng nói Vương Chủ nhiệm mang theo chút ít tức giận, “Chân Cục trưởng, cái này nói rõ là có người giở trò quỷ, điểm ấy thủ đoạn nhỏ cậu cũng không nhìn ra? Hả!? Phải tin vào đồng chí của chúng ta! Sao có thể nghe gió chính là mưa? Nếu có cán bộ nào được đề bạt, tùy tiến tìm hai người đến cửa ra vào cơ quan hô lung tung một hồi, chẳng lẽ chúng ta phải hủy bỏ điều lệnh để cho ban Thanh tra Kỷ Luật tham gia điều tra? Sao còn nói bộ chính trị chúng ta làm gì, đồng chí Đổng Học Bân chúng ta đã thận trọng khảo sát qua hắn, lúc lên phó khoa đó chẳng phải phân cục thành tây các cậu báo lên? Chẳng lẽ lời nói mấy tên côn đồ so với bộ chính trị chúng ta người ta nói còn mạnh hơn? So với Đảng, cậu tình nguyện tin tưởng chút ít lưu manh không biết từ chỗ nào đến?” Lời nói cuối cùng này rất nặng, Vương chủ nhiệm hiển nhiên cũng nổi giận.

Chân An Quốc nghiêm sắc mặt, “Vương chủ nhiệm, chiếu điều lệ Đảng, giao phó chức trách, giữ gìn điều lệ Đảng và pháp quy khác trong Đảng, giám sát, kiểm tra Đảng viên các câp đảng, tổ chức cán bộ tuân thủ kỷ luật đảng, đây là chức năng công tác ban Thanh tra Kỷ Luật, tôi cho rằng cách làm của tôi không có bất kỳ sai lầm nào, có vấn đề cần diễu tra, tôi muốn phụ trách đối với tất cả mọi người phân cục thành tây, tôi muốn phụ trách đối với dân chúng, việc Đổng Học Bân phải tra rõ ràng”.

Chờ Vương chủ nhiệm đầu kia quẳng điện thoại xuống, Chán An Quốc mới trầm mặt lại, đối với chuyện Đổng Học Bân tìm người tạo áp lực cho mình này cực kỳ bất mãn. Hắn đương nhiên sẽ không để cho ban Thanh tra Kỷ Luật tham gia điều tra, bởi vì hắn rõ ràng Đổng Học Bân rất dễ xúc động về, nhưng cũng không thể bị người đuổi tới đơn vị đòi khoản nợ đánh bạc, Chán An Quốc muốn chỉ là lấy cớ này, chỉ cần có thể bắt được Đổng Học Bân không điều động là đủ rồi.

Mấy phút đồng hồ sau, Tạ Tuệ Lan gọi điện thoại đến Đổng Học Bân bên này.

Vừa nghe Chân An Quốc lại cầm chuyện đánh bạc nói, còn muốn điều tra mình, Đổng Học Bân tức giận đến thiếu chút nữa vứt di động xuống trên mặt đất, lần trước xung đột cùng Nghiêm Lỗi khiến cho Đổng Học Bân và Chân An Quốc trong lúc đó xuất hiện chút ít vết nứt, giờ đây cái vết nứt này mở rộng vô hạn, đã triệt để vỡ vụn, tốt, ông chẳng những muốn bắt tôi không được điều động, đây là muốn giết chết tôi à! Chân An Quốc, ông chọc giận người, tôi giúp ông tránh thoát thị cục hai lần làm khó dễ, ông cứ đôi với tôi như vậy, tôi cô hết sức không nịnh nọt lại rơi xuống kết cục như vậy?

Âm trầm nghiêm mặt trở lại phòng tổng họp, bọn Đàm Lệ Mai Thường Quyên đều xoạt thoáng buông công tác trên đỉnh đầu xuống.

“Đổng Chủ nhiệm”.

“Đổng Chủ nhiệm, chuyện ngài điều động này...”

Tất cả mọi người kêu oan vì Tiểu Đổng Chủ nhiệm, người này có bản lĩnh xem ra cũng không được. Phẫn nộ nhất là Quách Phàn Vỹ, Tiểu Đổng Chủ nhiệm không thăng quan, mình cũng không có cách nào ngồi lên trên Phó Chủ nhiệm.

Đổng Học Bân bây giờ là một câu nói tâm tình cũng bị mất, phất phất tay để cho bọn họ công tác.

Lúc này, đằng sau truyền đen tiếng bước chân, là Nghiêm thư ký Nghiêm Lỗi cầm phần văn kiện vào, hắn bảo Đàm Lệ Mai sao chép năm phần văn kiện, chợt nhìn về phía Đổng Học Bân cười nói: “Đổng Chủ nhiệm, chúc mừng thăng chức, nghe nói là cậu muốn xuống cơ sở? Làm phó cục trưởng hả?”

Đổng Học Bân biến sắc, mấy người phòng tổng hợp cũng đều đồng loạt đen mặt.

Nghiêm Lỗi hiển nhiên là cố ý, nhìn Đổng Học Bân, hắn làm bộ kinh ngạc nói: “ô, làm sao vậy, đây là? Không được điều động à?”

Tròng mắt Đổng Học Bân hơi híp, “Anh nói lại một lần nữa cho tôi?”

Nghiêm Lỗi hiểu rõ tính tình Đổng Học Bân tức lên sẽ không quản không để ý, cho nên cũng không còn nói nữa, cười cười ha ha, xoay người đi rồi, rõ ràng một bộ dáng nhìn có chút hả hê. Nghiêm Lỗi đương nhiên là hy vọng Đổng Học Bân điều đi, sau này cùng có thể mắt không thấy lòng yên tĩnh, nhưng lúc này thây vẻ mặt Đổng Học Bân như thể, Nghiêm Lôi lại vui vẻ, đáng đời, ai bảo cậu có thể cứu hỏa như vậy, ai bảo cậu có cái gì khó khắn đều có thể làm, giờ đây thành thật chưa?

Trong văn phòng, Đổng Học Bân quơ lấy một cái ly, xoảng một tiếng, ném xuống đất.

Không thể không nói, tính tình Đổng Học Bân giờ đây trận tốt hơn một chút so với trước, đôi lại trước kia hắn, khẳng định vỗ cái bàn lý luận một phen cùng với Chân An Quốc, thậm chí có khả năng vừa mới nghe xong lời Nghiêm Lỗi nói sẽ một cước đạp qua, nhưng lo lắng đen ảnh hưởng, Đổng Học Bân cuối cũng là nhịn xuống, nhân là nhịn, nhưng cơn tức đau ở ngực lại càng ngày càng nghiêm trọng, điều động không được? Chính mình vất vả uổng phí? Một chút biện pháp cũng không có?

Đen Tạ tỷ cũng không làm được, mình còn có cái chiêu gì?

Cho dù giờ đây phân cục xuất hiện một môi lửa, Đổng Học Bân cứu cùng vô ích, hắn đã nhìn ra, mình cửu càng được nhiều hỏa, lão già Chân An Quốc kia lại càng không thể để mình đi.

Mẹ nó tại sao đụng với lãnh đạo như vong ân phụ nghĩa vậy.

Giúp ông lúc vội vàng, ông từng miếng từng miếng gọi tiểu đồng hương, giờ đây tôi muốn thắng chức, ông lại theo sau lưng tôi hại ngầm? Cái chó gì đó.

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên.

Đổng Học Bân hít hơi không khí, nhấc điện thoại lên, “Alo, phòng tổng hợp”.

Nghe khẩu khí Tiểu Đổng rất mạnh, Từ Yến cười khổ một tiếng, cũng không trách cứ hắn, “Tiểu Đổng, vừa nhận được thông báo, ngày mai có người thị ủy xuống thị sát, chủ yếu là ảnh hướng do căng-tin phân cục thành đông sụp đổ, cậu kêu lên mấy người đi bố trí xuống, băng rôn cũng tốt, vệ sinh cũng tốt, tôi đều giao cho cậu phụ trách chia ra vấn đề, đúng rồi, lãnh đạo thị lúc giữa trưa có khả năng dùng cơm ở bên cạnh, thức ăn cũng làm chuẩn bị tốt cho bọn họ, đừng quá xa xỉ, cũng đừng quá keo kiệt, rõ ràng ý tứ tôi chưa?”

Vâng.

Đổng Học Bân cũng không có tâm tư làm tiếp công tác, gọi điện thoại cho bọn Quách Phàn Vỹ sai khiến nhiệm vụ, để cho bọn họ đi làm.

Sau khi tan tầm về nhà, Đổng Học Bân ném túi tiến vào buông vệ sinh tắm rửa một cái, sau đó ngã xuống giường nằm ngủ. Nhưng mà trong lòng chứa nhiều chuyện nghẹn khuất như vậy, hắn làm sao ngủ được, ở trên giường lật qua lật lại mắng chửi thô tục, trong chốc lát vỗ giường một cái, trong chốc lát lại ném cái gối đầu, thẳng đến rạng sáng mới là chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày kế, Đổng Học Bân dậy muộn, xem xét bề ngoài cũng đã nhanh mười giờ, điện thoại đặt trong bọc phòng bên ngoài, bên trong có mười cuộc điện thoại chưa nghe, phần lớn là điện thoại Lý Khánh Chủ nhiệm và phòng tổng hợp. Đổng Học Bân vỗ ót, chạy nhanh thu thập ra cửa tiến đến đơn vị.

Lúc Đổng Học Bân đến phân cục Thành Tây, băng rôn sắc hồng thật to dĩ nhiên đã kéo lên, là hoan nghênh lãnh đạo thị ủy.

Chân An Quốc Trình Hải Mai Từ Yến và một đám lãnh đạo đều đứng ở trong đại viện nhìn sang cửa ra vào, gặp Tiểu Đổng Chủ nhiệm lúc này mới đến, sắc mặt Chân An Quốc hơi trầm xuống, trong lòng tự nhủ Tiểu Đổng này cũng quá không có cái nhìn đại cục, sự tình lãnh đạo thị ủy thị sát lớn như vậy, cậu thân là nhị thủ lĩnh phòng tổng họp lại có thể không để ý tới chút nào, còn mang tâm tình dân tới công tác, lại nghĩ tới chuyện Tiểu Đổng tìm người tạo áp lực cho mình, Chân An Quốc quát tháo nói: “Có một chút quan niệm thời gian hay không? Lập tức đi bố trí phòng họp cho tôi”.

Đổng Học Bân không chỉ có cố ý muộn, thấy Chân An Quốc chắng những câm mình điều động, còn đang ở trước mặt nhiêu như vậy lãnh đạo lột mặt mũi mình, cơn tức Đổng Học Bân chính là bay vọt hận Chân An Quốc tăng lên, sau khi cắn răng liền dạo bước trở về phòng tổng họp.

Từ Yến cùng có chút trách cứ Tiểu Đổng, nhưng làm cho nàng nhíu mày là thái độ Chân An Quốc, ai cũng là người, ai cùng có tính tình, cậu cấm Tiểu Đổng điều động đã rất không công bình đối với Tiểu Đổng người ta, khi này nên cho hắn chút ngon ngọt, vẻ mặt ôn hoà một ít, dù sao cũng là Chân An Quốc ông muốn dựa vào năng lực cứu hỏa của Tiểu Đổng, nhưng tại sao ông lại còn nghiêm nghị tàn khốc? Tiểu Đổng là người ăn mềm không ăn cứng! Từ Yến rõ ràng cảm giác Chân An Quốc có ý kiến đối với Tiểu Đổng, có thể là lần kia chuyện Nghiêm Lỗi và Tiểu Đổng đã chôn mầm họa, hơn nữa Tiểu Đổng có lẽ thông qua con đường khác khiêu chiến cùng Chân An Quốc, cho nên mới khiển cho Chán Cục trưởng bất mãn?

Trên đường Đổng Học Bân đi đến phòng tổng họp, phát hiện ánh mắt mọi người xem mình đều lộ ra một sắc thái khác thường. Cùng đúng, mấy ngày hôm trước còn chúc mừng mình lên chức muốn mình mời ăn cơm, giờ đây lại tình thể đột biến, điều động bỗng chốc bị hủy bỏ, ánh mắt mọi người đương nhiên sẽ không giống.

Mặt mũi mình xem như mất hết.

Trong phòng tổng hợp, hai người Đàm Lệ Mai và lão Nghiêm ở đó, Đổng Học Bân vừa vào nhà liền hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

Đàm Lệ Mai đứng lên nói: “Đổng Chủ nhiệm, đều chuẩn bị xong rồi”.

Đổng Học Bân không lộ ra chút biểu tình nào gật đầu, “Hôm nay lãnh đạo nào muốn tới?”

“Hình như là Tạ bí thư thị ủy cùng vài lãnh đạo cấp dưới”.

Đổng Học Bân ngẩn ra, người đứng đầu thị ủy kinh thành? Đây không phải là phụ thân Tạ Tuệ Lan sao? Hắn làm sao tới thị sát? Muốn tới cùng có thể để Phó thị trưởng đên mà? Nghĩ lại lại rõ ràng, đoán chừng là Tạ bí thư muốn đưa ra cái cử động gì đó, khả năng còn liên quan đen đen cái cơ quan khác trong kinh thành, vấn đề “cải cách xây nhà ở”, cho nên mới đích thân đi xuống đây, xem ra phòng ốc phán cục quốc an thành đông sụp đổ ảnh hưởng rất ác liệt, may mắn là không chết người.

Đổng Học Bân nhìn ra bên ngoài, “Lãnh đạo khi nào đến?”

Đàm Lệ Mai nói: “Thông báo là mười một giờ, khả năng còn có thể càng muộn, buổi sáng đoàn người Tạ bí thư phải đi cục công thương bên kia khảo sát, giữa trưa mới đến chỗ chúng ta”.

Đổng Học Bân ừm một cái, sau đó đi một vòng quanh chỗ phòng họp, thấy Quách Phàn Vỹ và Thường Quyên đều bố trí xong tất cả, hắn lại xuông dưới căng-tin xem xét thức ăn chuần bị thoáng cái.

Lúc này, bên ngoài căng-tin vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tựa hồ là đoàn xe Tạ bí thư đến.

Thân phận Đổng Học Bân tự nhiên là không đủ đi ra ngoài nghênh đón, nói sau hắn cũng không có cái tâm tình này, đứng ở trong phòng ăn nhìn thoáng qua bên ngoài, kết quả cái chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy Tạ bí thư và thư ký hắn xuông xe. Một thân trang phục chỉnh tề, cái mùi cùng miệng môi Tạ Quốc Bang rất giống Tạ Tuệ Lan, thần sắc hắn uy nghiêm, con mắt sáng ngời hữu thần, vẻ mặt nghiêm nghị, khí phách ủy viên cục chính trị nhìn một cái không xót gì.

Đây là Tạ bí thư đó! Cảm giác không giống khi nhìn thấy trong TV.

Đổng Học Bân lại quét mắt nhìn đám lãnh đạo sau lưng Tạ bí thư cùng bọn người Chân An Quốc nghênh đón, liền xoay thân trở về căng tin. Mặc dù mình đang đàm luận đối tượng cùng Tạ Tuệ Lan, nhưng dù sao còn chưa được những người khác thừa nhận, Tạ Quốc Bang hẳn là không biết mình là chuẩn con rể này, nhắm chừng người ta cũng không có tâm tư nhận biết mình, chênh lệch quá xa.

“Đổng Chủ nhiệm” Trịnh phó trưởng phòng thông tin đột nhiên xuất hiện ở căng tin, sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân, hắn bước đi lên, thấp giọng ân cần nói: “Chuyện điều động này bên trên không đồng ý?”

Đổng Học Bân thở dài, “Chân Cục trưởng không tha người, tôi cũng không còn biện pháp”.

Trịnh phó trưởng phòng vỗ vỗ bả vai hắn, “Sau này có tính toán gì không?”

“Còn có thể ý định cái gì, cuộc đời tôi sợ là không đi được nữa, con đường thực tế là làm ở quốc an”.

“Cậu còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội lắm”.

Đổng Học Bân hơi lắc đầu, hắn thấy rõ ràng, lão già Chần An Quốc kia đã nhanh vạch mặt cùng mình, hắn ưng thuận thực chức phó khoa cũng không biết có thể thực hiện hay không, đừng nói cơ hội sau này, bỏ lờ lần này, chỉ sợ cả đời mình đều thành thành thật thật đợi tại quốc an.

Bên kia, Tạ bí thư cùng cùng người đi đường vào lầu chính, ước chừng một giờ sau mới đi ra.

Đã đến buổi trưa ăn cơm, khoa viên đều vào vào căng-tin gọi cơm, căng tin lại không có một bóng người, chỉ chừa lại mấy cái bàn, đó là chuẩn bị cho Tạ bí thư cùng cái lãnh đạo thị khác.

Chần An Quốc nhỏ giọng nói với thư ký Tạ bí thư bên cạnh: “Trầm thư ký, Tạ bí thư giữa trưa có việc bận sao? Căng tin đã chuẩn bị xong, cậu xem..

Trầm thư ký đi đến nói vài câu với Tạ bí thư.

Tạ Quốc Bang còn đang nhìn mấy gian phòng ốc lâu năm thiếu tu sửa gì đó trong đại viện phân cục, nghe vậy, một chút lưỡng lự, “Đi căng-tin”.

Chân An Quốc thoáng khẽ giật mình, nhưng mà không ngoài ý muốn, rất nhiều lãnh đạo đều chú trọng hình tượng thán dân, chen chúc cùng mọi người một khối trong một cái phòng ăn, phương diện danh tiếng tất nhiên sẽ gia tăng sơ qua, thể là hắn quay đâu nhìn về phía thư ký Nghiêm Lôi, “Chạy nhanh bảo người phòng tổng hợp dọn ra một chỗ lớn trong căng-tin, Tạ bí thư muốn đi nơi đó dùng cơm”.

Nghiêm Lỗi lĩnh mệnh, chạy đển căng tin.

Đổng Học Bân đang cùng phó trưởng phỏng Lục chỗ nói chuyện câu được câu không.

Thấy thế, Nghiêm Lôi nghiêm lông mày, “Đổng Chủ nhiệm, cậu lại nhàn nhã đó, Tạ bí thư và lãnh đạo thị lập tức muốn đi căng-tin dùng cơm, Chân Cục trưởng bảo phòng tổng hợp các cậu nhanh dời cái bàn qua”.

Đổng Học Bân vốn nghẹn hỏa trong lòng, vừa nghe Nghiêm Lôi há miệng mượn Chân An Quốc áp người, Đổng Học Bân nén âm thanh lạnh lùng nói: “Con mắt nào của cậu trông thấy tôi nhàn nhã? Hả!? Tôi không phải đang nhìn chằm chằm bọn hắn chuẩn bị món ăn hả!?”

Nghiêm Lỗi chỉ vào hắn nói: “Tôi không thời gian khua môi múa mép với cậu”.

“Anh nghĩ rằng tôi có thời gian nói nhảm với anh sao”.

Nhưng Đổng Học Bân cùng rõ ràng hôm nay tới lãnh đạo thị sát thật sự quá lớn, Lừ lão đều không có biện pháp so với người đứng đầu thị ủy, cho nên sau khi chen chúc chửi Nghiêm Lôi vài câu, hắn nhanh bước đển căng-tin tùy tiện gọi mấy người, mọi người vội vàng dọn hai cái bàn lớn cùng cái ghế trong căng tin đi ra, để xuống một vị trí tốt hơn, cùng sơ tán khoa viên đang ăn cơm tại chung quanh rồi, bảo mọi người thoáng chen chúc đi đến bên trong một chút, tận lực giữ gìn yên tình năm mét chung quanh.

Không bao lâu, Tạ Quốc Bang vào căng-tin.

Cứ như là bị ngắt âm thanh vậy, tiếng gào thét hò hét trong phòng lớn bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người vụng trộm xem ra bên ngoài, nêu không thì chính là vùi đầu ăn cơm, thở mạnh cũng không dám vang lên một tiếng.

Tạ Quốc Bang ngẩng đầu nhìn sang trần nhà, tiếng nói trầm trọng quanh quẩn ở trong phòng ăn, “Tôi xem tình huống phân cục Thành đông, tuy các cậu ở đây muốn tốt hơn một chút, nhưng mà không thể lạc quan được” Hắn dùng một ngón tay chi trên mặt, “Nhìn xem, đây là chỗ mưa ngấm đến bên trong phải không? Lâu năm thiểu tu sửa tăng thêm nóc nhà nước vào, quá nguy hiểm”.

Chân An Quốc nói: “Đúng vậy, kiến trúc hơn mười năm đã cũ, chúng ta đang nghĩ biện pháp nhanh chóng tu sửa”.

Tạ Quốc Bang khẽ gật đầu, “ừm, phải bảo đảm nhân viên an toàn, đến an toàn đều không được cam đoan, còn nói công tác cái gì? An toàn mới là tiền đề lớn nhất”.

Chân An Quốc cùng bọn người Trình Hải Mai Từ Yến ở tại đằng sau cung kính đáp lời.

Đổng Học Bân đang ở trên bàn lớn mân mê nước trà, ánh mắt Tạ bí thư đảo qua trên người mình, nhưng không có một tia dừng lại, Đổng Học Bân chỉ biết người ta tám phần không biết mình, đã như vậy, làm chuẩn con rể hắn cũng không tất yếu cần tiến lên chào hỏi, giả bộ như cũng không có chuyện gì đi, huống chi mình cùng Tạ Tuệ Lan yêu đương vốn có điểm vui đùa.

Đơn giản dạo qua một vòng trong phòng ăn, Tạ Quốc Bang mới ngồi xuông bàn cơm, bọn người Chân An Quôc Từ Yến theo thứ tự trình tự ngồi xong, đương nhiên một số ủy viên không phải lãnh đạo đảng ủy phân cục sẽ không có tư cách ngồi chung một bàn cùng Tạ bí thư, vài lãnh đạo thị cùng Lý Khánh Chủ nhiệm Tưởng trưởng phòng đều làm một bàn thứ trên. Còn cấp bậc thấp nhất đứng tại đó chỉ có Đổng Học Bân cùng Nghiêm Lỗi, a, thư ký Tạ bí thư cũng không nhập tọa, châm trà ở đàng kia.

Nghiêm Lỗi giống như có ý thức muốn biểu hiện tại trước mặt Tạ bí thư, để cho Tạ bí thư nhớ kỹ hắn, mang một món ăn rau bọn hắn tự trông tới, sau đó lại báo danh một món ăn. Đổng Học Bân bây giờ đối với công tác căn bản mất đi nhiệt tình, nhưng thấy Từ Yến liếc liếc mình, Đổng Học Bân vẫn bất đắc dĩ đi chuẩn bị, bưng món ăn lên cho bọn Tạ bí thư, nhưng mà không có báo danh món ăn, hắn thắng quan đã bị năm, đâu có tâm tình làm cái này, thuần túy là lừa gạt.

“Đây là cái món ăn gì?” Ai ngờ, Tạ Quốc Bang lại có thể thuận miệng hỏi một câu.

Đổng Học Bân kinh ngạc, “...Đây là ốc nước ngọt xào, quà vặt trong kinh” Menu chính là Đổng Học Bân định ra, người nấu cũng là người trong kinh, Đổng Học Bân đối với cái này tất nhiên rất hiểu biết.

Tạ Quốc Bang nghiêng đầu nói với Chần An Quốc: “Thúc ăn không sai, ốc nước ngọt rất hao phí công phu”.

Chân An Quốc không biết thị ủỵ bí thư là đang trách cứ mình quá xa xỉ hay cái gì, hàm hàm hồ hồ lên tiếng.

Nghiêm Lỗi vừa thấy Tạ bí thư cùng Đổng Học Bân nói chuyện, trong lòng ghen ghét, đi tới buông món ăn xuống, “Chè hạt sen bát bảo”.

Chỉ chốc lát sau, món ăn dâng đủ, không tính là đặc biệt phong phú, so sánh cùng vẫn rất ngon lành.

Từ Yến hiểu rằng cái này menu có thể là Tiểu Đổng đặt mua, âm thầm gật đầu một cái, Tiểu Đổng làm việc nàng vẫn yên tâm, những thức ăn này hơi mãnh liệt một chút, mới xem có khả năng rất xa xỉ, nhưng mà cũng không quý, là loại tốn công phu chút mới có thể làm ra, nguyên liệu không đáng vài đồng tiên, không cách nào sọ sánh được với yến sào, vi cá chiêu đãi lãnh đạo khả năng có điểm quá mức, sề làm nguôi ta nói xa hoa, không chừng lành đạo cũng không thích, nhưng những món ăn này rất tinh sảo rất tốn tâm tư không thể nghi ngờ là rất hợp mắt.

“Đều ngồi xuống ăn đi” Tạ Quốc Bang phất phất tay nói với Nghiêm Lỗi cùng Đổng Học Bân.

Nghiêm Lỗi được yêu mà sợ nói: “Tôi qua bên kia ăn là được” Cái loại bữa tiệc này không tới phiên thư ký ngồi.

Đổng Học Bân không quan tâm nói: “Tôi cũng đi bên kia” Bên kia không phải chi bàn thứ hai, mà là chỉ khoa viên phân cục đầu kia.

Tạ Quốc Bang nói: “Ngồi đi, tùy ý một chút”.

Thị ủy bí thư hai lần bảo ngồi, vậy hiển nhiên không phải khách khí rồi, người ta đại khái là muốn biểu hịện thên dân một ít.

Từ Yến nhìn Tạ bí thư, đánh mắt với Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân tự nhủ trong lòng, cứ ngồi an vị đi, lãnh đạo lên tiếng còn có thể không nghe? Thể là do dự một chút, xoay người muốn ngồi trên ghể để trống trước người, hết lần này tới lần khác, Nghiêm Lỗi lại vượt lên trước một bước ngồi xuống, Đổng Học Bân sững sờ, liếc nhìn hướng bên cạnh, lại chỉ phát hiện một cái ghế này không người, sau đó sắc mặt hắn thoáng cái đã thay đổi.

Chân An Quốc hiểu rõ Tiểu Đổng và Nghiêm Lỗi không sống chung được, sợ tính tình thối của Tiểu Đổng đi lên sẽ không dê ngăn cản, thế là nói: “Tiểu Đổng, còn có hai món ăn chưa mang lên? Cậu đi đằng sau nhìn xem”.

Đổng Học Bân không nhịn được, con mẹ nó, dựa vào cái gì thư ký ông có thể ngồi tôi phải đi bưng thức ăn? Ở đây đến phiên đến ai ngồi cũng không tới phiên thư ký cậu ngồi! Không thấy thư ký Tạ bí thư còn dửng? Mẹ nó, ông cố tình làm khó coi tôi hả?

Thấy mặt Đổng Học Bân nặng nề, Chân An Quốc nhíu lông mày một cái, thị ủy bí thư cho cậu ngồi đó chỉ là thuần túy khách sáo một câu, cậu còn tường thật?

Mọi người ăn cơm đầu kia cũng đều chú ý nhìn tới, Tiểu Đổng Chủ nhiệm cùng Nghiêm thư ký từ xưa đến nay vẫn mâu thuân.

Ai ngờ lúc này, Tạ Quốc Bang lại nhíu mày, hơi nghiêng đầu đối nói với Trầm thư ký: “Chuyển một cái ghế”.

Trầm thư ký ngẩn ngơ, chạy nhanh đi đến bên cạnh cầm cái ghế tới, vừa định đặt ở bên cạnh Nghiêm Lôi, Tạ Quốc Bang lại vỗ vỗ bên cạnh mình, “Để chỗ này” Trầm thư ký lại là khẽ giật mình, không hỏi nhiều, đem cái ghế bỏ vào bên người Tạ Quốc Bang.

Sau đó, Tạ Quốc Bang vẫy tay nói với Đổng Học Bân, “Đổng Học Bân, ngồi xuống ăn”.

Không ai có thể nghĩ đến bí thư thị ủy lại sẽ nói một câu lời nói như vậy.

Lời này vừa nói ra tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Thị ủy bí thư nói gì? Đổng Học Bân? Vừa rồi cũng người ta không có nói qua cái tên Đổng Học Bân mà, tất cả đều là Tiểu Đổng hoặc là Đổng Chủ nhiệm, Tạ bí thư vậy mà lại có thể trực tiếp hô lên cái tên Tiểu Đổng Chủ nhiệm? Ta X, Tạ bí thư nhận thức Tiểu Đổng Chủ nhiệm? Đến bí thư thị ủy đều có thể cấp cho chỗ ngồi? Mặt mũi Tiểu Đổng Chủ nhiệm cũng quá lớn đấy chứ?

Chân An Quốc và Từ Yến Trình Hải Mai các lãnh đạo cục cũng đều mơ màng, bọn họ đầu tiên nghĩ đến là Tiểu Đổng làm sao có thể nhận thức thị ủy bí thư, sau đó trong đầu lóe lên cái ý niệm khác càng làm bọn họ lấy sửng sốt, bọn người Từ Yến, Trình Hải Mai, Bàng Bân nhìn về phía Chân An Quốc.

Chán An Quốc cũng nghĩ đến, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, hắn tin tưởng bí thư thị ủy sẽ không không duyên cớ vô cớ mởi một người câp bậc không cao vào ăn, càng sẽ không tận lực an bài đối phương ngồi ở bên cạnh Tạ bí thư đây là đang... gõ mình? Gõ mình bắt Đổng Học Bân không được điều động?

Bình luận

Truyện đang đọc