QUYỀN TÀI

Vào đêm.

Bầu trời im ắng.

Chỉ có mấy con trùng nhỏ chim nhỏ bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng kêu một tiếng.

Trong nhà, Đổng Học Bân còn đang ngủ khò khò, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại, làm hắn kinh ngạc, con mắt lập tức mở ra.

Reng reng reng.

Reng reng reng.

Ai đây?

Nửa đêm gọi điện thoại?

Đổng Học Bân buồn ngủ, con mắt lại nhắm, bàn tay với qua, với vài lần mới bắt được điện thoại, nhấn nút nghe.

"A lô ai vậy?"

"Là tôi"

"Ặc, Khương huyện trưởng"

"Đang ngủ? Vậy không có gì"

"Không không, có chuyện gì ngài nói đi"

"Không có gì, cậu ngủ đi, không quấy rối cậu nghỉ ngơi"

"Ngài xem ngài còn khách khí với tôi làm gì, tôi không mệt, ngủ nửa ngày rồi"

Nghe âm thanh của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân lập tức tỉnh táo lại nhiều, nhìn đồng hồ trong điện thoại, một giờ đêm. Trước đó Đổng Học Bân trong lòng còn oán trách là ai nửa đêm gọi điện làm phiền, thấy là Khương Phương Phương, ngay cả một câu oán giận cũng không có. Người có đôi khi là như thế, nếu đổi thành đồng sự hoặc cái bộ gọi điện đánh thức Đổng Học Bân, giọng điệu của hắn khẳng định sẽ không tốt, dù sao cũng là nửa đêm, cho dù thật sự có chuyện quan trọng Đổng Học Bân cũng không vui vẻ, có thể đẩy được sẽ đẩy, mượn cớ được thì mượn có, nhưng mà đối phương là Khương Phương Phương, ừm, vậy mặc dù không phải là chuyện nghiêm túc, thì tâm tình của Đổng Học Bân cũng sẽ không tồi, ngủ? Cả đêm không ngủ hắn cũng không có vấn đề gì.

"Mấy giờ ngủ?"

"A, vừa trở về thì ngủ"

"Ngày hôm qua mệt mỏi"

"Cái này mà mệt gì, không mệt, ở cả ngày không làm gì, vừa nằm xuống, ngủ đến mấy tiếng, hiện tại cũng ngủ đủ, ngài có việc gì?"

"Cũng không có gì?"

"Mẹ tôi... Ặc sai, mẹ ngài có phải là khó chịu?" Giả làm chồng của Khương huyện trưởng cả ngà, Đổng Học Bân cũng có chút nhập vai, mở miệng ra nói mẹ tôi rất dễ dàng.

"Mẹ tôi đã ngủ rồi, thân thể hai ngày cũng tốt hơn"

"Ừm, vậy là tốt rồi, vậy ngài gọi điện thoại là..."

"Mất ngủ, lúc đầu nghĩ cậu nếu như chưa ngủ, nếu tiện thì đọc sách giúp tôi, bất quá cậu đã ngủ rồi, tôi cũng không muốn làm phiền"

"Đừng đừng, tôi không sao"

"Có phải là có chút phiền phức?"

"Không phiền phức, vậy tôi đọc thế nào? Đọc qua điện thoại? Ngài nằm dưới sàn phòng khách ngủ à? Nói chuyện mẹ ngài có nghe được không?"

"Vậy tôi đọc thế nào?"

"Đừng dùng điện thoại, cậu là dãy số kinh thành, bên này tính là đường dài, không rẻ. Điện thoại của tôi cũng không có tai nghe, cũng không tiện cầm"

"Chủ yếu là ngài không thích hợp mở loa ngoài, âm thanh đó lớn lắm, sẽ làm đánh thức mẹ ngài, ặc, vậy làm sao bây giờ?"

"Cậu có máy tính không?"

"Có, có mang đến một cái laptop"

"Vậy tôi gửi số QQ cho cậu, chúng ta nói chuyện trên đó, tôi cũng dùng laptop. Tai nghe cũng có"

"Hả? Ngài cũng có QQ?"

"Tôi không thể có?"

"Không không, cho rằng ngài không chơi những cái này"

"Vậy tôi đem số QQ nói cho cậu"

"Ngài đợi một lát đi, tôi mở máy lên trước, tôi cũng lâu rồi không lên QQ, phải thử mật mã xem, hình như đã quên"

Máy tính nằm ngay trên tủ đầu giường.

Đổng Học Bân ngồi dậy dựa vào đầu giường, đặt điện thoại trên đùi, bởi vì có điện thoại di động, nên Đổng Học Bân cũng lười bật đèn. Chuyện của chị Khương với hắn mà nói là đại sự, hắn rất để bụng, nhanh chóng mở máy tính nối mạng đăng nhập QQ, phải nhập mật mã hai lần mới vào được.

Tích tích tích.

Khụ khụ khụ.

QQ nhảy loạn lên, rất nhiều tin tức gửi đến.

Đổng Học Bân lúc còn học đại học có dùng, nhưng sau khi vào thể chế thì không có lên nữa.

"Được rồi, chị Khương, tôi lên rồi"

"Vậy cậu nhận được dãy số của tôi chưa?"

"Nhận được rồi, ngài có thấy không?"

"Ừm, thêm bạn đi"

"Được, vậy cúp điện thoại đi, chúng ta nói chuyện trên đó"

"Tốt, hơn nửa đêm gọi cậu dậy, xin lỗi"

"Ngài xem ngài khách khí kìa, thật không sao, sau này nếu ngài không ngủ được cứ gọi cho tôi, chúng ta lên mạng tôi đọc sách cho ngài"

"Được, cảm ơn"

"Ngài mở cửa sổ nói chuyện với tôi đi"

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân bắt đầu nhìn vào tư liệu QQ của Khương Phương Phương, nickname là Khương Phương Phương, giới tính nữ, tin tức còn lại đều để trống, avatar của cô ấy cũng là hình một con chim cánh cụt, ừm, thật có phong cách của Khương huyện trưởng, rất nghiêm túc. Thật ra tư liệu QQ của Đổng Học Bân cũng chẳng khác gì cô ấy, hai người một huyện trưởng một thường vụ phó huyê trưởng, đều là lãnh đạo cấp xử, khẳng định không có khả năng đặt những cái nickname nghe kêu kêu hoặc chơi nổi được, nếu như bị người trong cơ quan biết thì còn không cười chết sao, hơn nữa cán bộ có tác phong kiểu 'trẻ trâu' hay 'anh hùng bàn phím' hoặc 'hổ báo cáo chồn' thì rất ít, rất đơn giản, vì nếu ngồi lên đến vị trí này rồi, thì mỗi lời ăn tiếng nói cử chỉ hành động của bạn đều có cố kỵ, không có khả năng muốn nói gì thì nói muốn làm gì thì làm, trên internet cũng như vậy, không có biện pháp, bạn chọn chơi trò gì thì bạn phải tuân thủ theo quy tắc của trò chơi đó, vậy thôi.

Mở cửa sổ nói chuyện với chị Khương lên.

Đổng Học Bân thấy cô ấy nửa ngày rồi mà không có động tĩnh, cũng không dám gửi yêu cầu trò chuyện bằng giọng nói (chat voice) qua, mà chỉ gửi một khuôn mặt cười vào phần tin tức.

Tích tích tích, Khương Phương Phương trả lời: tôi đang tìm chổ gửi chat voice (Chổ này để tiếng Anh cho nó tiện), bình thường cũng không thường dùng những cái này, không hiểu nhiều, cậu chờ một chút.

Đổng Học Bân gửi trả lời: được, thật ra tôi cũng không biết.

Lời này đương nhiên là giả rồi, Đổng Học Bân trẻ hơn Khương Phương Phương không ít tuổi, mấy thứ này cho dù hắn không hiểu nhiều, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu, nút yêu cầu chat voice hắn đương nhiên biết nằm ở đâu rồi, nhưng chị Khương người ta là lãnh đạo, người ta không hiểu, Đổng Học Bân cũng sẽ làm bộ không hiểu, nếu như hắn cái gì cũng làm hết, vậy thì mặt mũi của lãnh đạo người ta để chổ nào. Lời của Tuệ Lan nói lúc trước khiến cho Đổng Học Bân có xúc cảm rất lớn, lúc nên thông minh thì thông minh, lúc nên ngốc thì... Cho dù thông minh cũng phải giả ngốc, quả thật là đạo lý này.

Mười giây đồng hồ...

Nửa phút đồng hồ...

Laptop của Đổng Học Bân có loa ngoài, nên cũng không chuẩn bị tai nghe, đợi nửa ngày không có tín hiệu, thẳng thắn xoa mắt ngáp một cái, mồi điếu thuốc hút qua cơn buồn ngủ.

Một giờ hơn rồi.

Bất quá buồn ngủ cũng phải nhịn.

Lại thêm nửa phút trôi qua... Tích tích tích, tín hiệu rốt cục đã tới.

Nhưng mà Đổng Học Bân vừa nhìn, liền đổ mồ hôi ngay, cái này không phải là yêu cầu trò chuyện bằng giọng nói, mà là yêu cầu mời trò chuyện bằng video, khẳng định là Khương Phương Phương bấm nhầm rồi, Đổng Học Bân muốn gửi tin nhắc nhở một chút. Nhưng nghĩ lại thấy không ổn, dù sao thì lãnh đạo cũng đã gửi tới, Đổng Học Bân cũng không thể từ chối được, webcam thì laptop của hắn cũng có, cái máy này cũng tương đối mới, cho nên công cụ nào cũng có cả.

Quên đi.

Cứ đồng ý trước đã.

Sao có thể để cho lãnh đạo chờ đợi được hả?

Đổng Học Bân nhanh chóng dụi tàn thuốc, chỉnh chỉnh mái tóc, sửa sửa quần áo trên người, rồi lập tức bấm nút chấp nhận.

Đang kết nối.

Màn hình bắt đầu hiện lên.

Vừa hiện lên, Đổng Học Bân liền sửng sốt, lúc đầu hắn cho rằng Khương huyện trưởng bên kia không có webcam, không ngờ rằng dĩ nhiên cũng có, hình ảnh trong cửa sổ hiện ra khuôn mặt của Khương Phương Phương, còn ở cửa sổ nhỏ thì có thể thấy được mặt mình, Đổng Học Bân cũng chú ý tới, Khương huyện trưởng rõ ràng cũng có chút giật mình.

"Ặc, Khương huyện trưởng"

"... Ừm"

"Có thể nghe rõ không?"

"Nghe rõ, có thể"

"Vậy được, khụ khụ, ngài đây là..."

"Có thể là tôi ấn nhầm, không sao cả, đều như nhau, dù sao có thể nghe là được"

"Cái hình tượng của tôi lúc này có chút... Vừa tỉnh ngủ, tóc cũng lộn xộn"

"Tôi cũng vậy"

Khương Phương Phương trong hình ảnh hình như vậy mặc bộ đồ màu đỏ, bất quá màu có chút nhạt hơn mà thôi, tóc của cô ấy lúc này cũng xõa xuống, chăn đắp nửa người, laptop cũng đặt trên đùi giống Đổng Học Bân, hơn nửa màn hình cũng mở không cao, nửa người trên thấy rất rõ ràng.

"Vậy tôi bắt đầu đọc?"

"Tốt, tôi nằm xuống"

"Ừm, ngài mang tai nghe vào là được"

Chỉ thấy hình ảnh lắc lư vài cái theo kiểu trời đất quay cuồng, cũng thấy không rõ lắm, phỏng chừng laptop bị Khương Phương Phương dọn đi, cuối cùng hình ảnh truyền tới mới ổn định, bất quá trong hình ảnh đã không còn dáng người xinh đẹp của Khương Phương Phương, webcam bên kia nhắm ngay vào tủ TV, không thấy người. Cũng phải thôi, người ta buồn ngủ, không có khả năng chiếu cái mặt để cho mình nhìn, Đổng Học Bân còn chờ đợi nửa ngày, muốn nhìn mặt ngủ của chị Khương một chút nữa chứ.

Trong hình ảnh không có người.

Nhưng âm thanh rất rõ ràng.

"Có thể" Khương Phương Phương nói.

"Được, vậy tôi tìm sách" Đổng Học Bân nói.

"Ừm, tôi ngủ rồi thì cậu cứ tắt là được"

"Được" Đổng Học Bân mở trang web lên tùy tiện tìm, tìm một chuyện đồng thoại, rồi mở cửa sổ nói chuyện lên, bắt đầu đọc cho cô ấy.

Bên kia tai nghe là tiếng hít thở của Khương huyện trưởng, thở ra hít vào.

Chuyện đồng thoại bình thường không dài, hắn còn cố ý tìm truyện ngắn, cho nên đọc khoảng bố phút thì xong, dừng lại chớp mắt hỏi: "Chị Khương?"

"..."

"Ngài đã ngủ chưa?"

"Vẫn chưa"

"Ặc, vậy tôi đọc thêm truyện khác"

Im lặng một hồi, bên kia bỗng nhiên nói: "Chờ một chút"

Hình ảnh lộn xộn, sau một giây, mặt của Khương Phương Phương lần thứ hai xuất hiện, hình như laptop bị cô ấy đặt trước mặt, cô ấy đang nằm.

"Làm sao vậy?" Đổng Học Bân nghi hoặc nói.

Con mắt của Khương Phương Phương nhìn thẳng vào màn hình, nhưng không nói chuyện.

"Chị Khương? Làm sao thế?" Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, không rõ cô ấy đang nhìn gì.

Khương Phương Phương nhìn màn hình, nhưng ngữ ra kinh người, nói: "Mấy thứ trên đầu giường của cậu, có phải là đồ lót và vớ chân của tôi?"

Đồ lót?

Vớ chân?

Đổng Học Bân bỗng nhiên kinh ngạc, mới nhớ tới chuyện này, nhìn cửa sổ nhỏ của mình, hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng vừa nhìn lại hắn liền muốn hộc máu, trước đó khi ngủ Đổng Học Bân có đem đồ lót vớ chân và quần áo của chị Khương đặt trên giường, mà hắn lại có thể quên!

Cái đệch!

Chuyện xấu rồi!

Chị Khương khẳng định là nhìn thấy lúc mở video lên!

Đổng Học Bân cuống quít đem đồ lót vớ chân trên đầu giường lôi xuống, ném ra ngoài phạm vi của webcam, mặt cũng đỏ lên, chẹp, mất mặt!

"Chị Khương, cái này..." Đổng Học Bân cũng không biết nói cái gì.

Sắc mặt của Khương Phương Phương vẫn thản nhiên như thế "Đọc tiếp đi, đọc cho tôi nghe một chuyện khác, tôi cũng sắp ngủ rồi"

"Được được được"

"Ừm, cảm ơn"

Xong!

Bị chị Khương phát hiện rồi!

Cái này làm sao bây giờ!

...

Bình luận

Truyện đang đọc