QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau.

Kinh thành.

Về nguyên do công tác Cù Vân Huyên điều động, mặc dù Đổng Học Bân có không ít lời muốn hỏi, nhưng hắn trở lại kinh, trước tiến chưa trở về phố bắc khẩu hòa bình, mà là muốn trước đấu giá vòng cổ trân châu trong nrong mặt mã kia, bằng không cứ cầm trong tay mình thật đúng là rất chờ đợi lo lắng, sợ một ngày nào đó để cho người khác trộm đi. Cho nên Đổng Học Bân xuống xe lửa ăn qua cơm trưa, ngồi xe công cộng đi đến phố nam tân hoa, tại cửa ra vào Tân hoa thư điếm, cách đó không xa, sau khi hỏi thãm một cô gái bán báo một chút, Đổng Học Bân bước đi vào đông Lưu Ly Hán.

Trung tâm đấu giá Biển Cát.

Bên trong lớn đến mức không tính được, tốp năm tốp ba cá nhân tụ tập cùng một chỗ đang thấp giọng nói gì đó, một người ôm đồ vật thời nguyên thanh biễu diễn, một người bưng lấy đỉnh đồng, giống như có chuyên gia tự đến xem xét cho bọn họ, chỉ có xem xét qua mới có thể xác định cái gì đó có thể đấu giá hay không.

Đổng Lưu Ly Hán này có hai tầng đấu giá, công ty cũng không phải đấu giá thực tế, hội đấu giá phải xem quy mô lớn nhỏ, lựa chọn phòng hội nghị khách sạn, ở đây chỉ là thu thành phẩm và xem xét thành phẩm.

Đổng Học Bân đi về trước sân khấu, nói với một nữ nhân viên đằng sau: “Tôi có một đồ vật muốn đấu giá”.

Nữ nhân viên xem xét hắn, “Tiên sinh, ngài khỏe, xin hỏi ngài cái đó là thuộc loại gì?”

“Châu báu” Đổng Học Bân nói: “Vòng cô trân châu”.

Được, xin ngài chờ một chút Nữ nhân viên cầm lấy điện thoại gọi riêng, sau khi nói vài câu với đầu kia, nàng đặt điện thoại xuống, treo nụ cười chức nghiệp nói: “Tôn lão sư lập tức đã đi xuống, mời ngài ngồi bên này đợi một chút”.

“Được”.

Khu nghỉ ngoi có nước uống, Đổng Học Bân cũng không khách khí, ực ực uống một ly nước ấm vào bụng.

Không bao lâu, một nam nhân ba mươi tuổi không tính già lắm từ cầu thang đi xuống. Thấy nữ nhân viên nhìn hắn chỉ chỉ, Đổng Học Bân liền để ly nước xuống nghênh đón. Tôn lão sư đưa mắt nhìn rương mặt mã trong tay Đổng Học Bân, mỉm cười nói: “Tôi xem trước một chút được không?”

Đổng Học Bân sợ hãi phải nhiều ánh mắt, “Đổi địa phương khác được không?”

Tôn lão sư lưỡng lự một chút, gật đầu nói: “Được, vậy cậu đi theo tôi”.

Trong một gian văn phòng tầng hai.

“Ha ha, ở đây không có người quấy rầy” Tôn lão sư cùng hắn ngồi xuống trên ghế sofa, “Cái đó là vòng cố trân châu? Mua từ chỗ nào? Trước kia tìm người xem xét qua chưa?”

“Chưa xem xét qua, vừa đi Chư Kỵ thu vào”.

“Ồ?”

Đổng Học Bân liền quay mặt mã mở thùng, “Ngài nhìn xem thế nào”.

Thật ra Đổng Học Bân không cần hỏi nhiều, hắn tận mắt nhìn trân châu mở ra từ con trai, đương nhiên không có khả năng là giả.

Tôn lão sư vốn chuyên làm một việc, hắn là chuyên môn phụ ưách xem xét châu báu đồ trang sức, mỗi ngày nhìn thấy châu báu đưa tới vô số kể, nhưng 95% thứ gì đó đều không đáng đấu giá, bởi vì rất nhiều thứ chính là cùng mua trong chợ, cái này không tất yếu được đấu giá, sau khi nghe hắn nói là vòng cổ ưân châu, trong lòng Tôn lão sư thì có một ấn tượng đại khái, nghĩ tám phần là mặt hàng bình thường, nhưng sau khi hắn nhìn thấy vòng trân châu chói lóa, mỗi hạt trân châu cơ hồ đều có đường kính 1.5 centimet, Tôn lão sư thoáng cái ngây ngẩn cả người, “Kim trân châu? Lớn như vậy? Ai ui, đây chính là bảo bối”.

“Vậy ngài xem hội đấu giá sắp tới có an bài được không?”

“Chờ tôi xem đã” Tôn lão sư cảm thấy ngoài ý muốn ngó ngó Đổng Học Bân tướng mạo xấu xí, không nghĩ hắn có thể xuất ra bảo bối như vậy, cẳn thận lấy vòng cổ trân châu từ ưong rương ra, Tôn lão sư tỉ mỉ nhìn nhiều lần, lại cầm một ít kính lúp và công cụ quan sát xem một hồi, cuối cùng mới cảm thán nói: “Thứ tốt! Thứ tốt! Duy nhất có điểm khuyết điểm là, cái vòng trang sức trân châu này và cái dây trân châu này... Không quá xứng đôi, vòng trang sức thô ráp một chút, ừm, nhưng mà cũng không đến nỗi không phong nhã, không ảnh hưởng toàn cục”.

Ở Chư Kỵ thì Đổng Học Bân vội vã muốn thấy thành phẩm, cho nên trình tự làm việc có khả năng hơi có điểm ăn bớt xén nguyên vật liệu.

Sau khi gọi một cú điện thoạỳ Tôn lão sư nói: “Chúng ta ký hiệp nghị đi, cái này của cậu liên tạm thời gửi tại chúng tôi ở đây, nếu như cậu đồng ý, tôi muốn đem vòng trang sức đổi một cái cho cậu, như vậy khi bán sẽ cao hơn một chút, giá thành giao có lẽ có thể rất cao, cậu xem thế nào?”

Người ta là chuyên nghiệp, Đổng Học Bân đương nhiên tin phục, “Được, nghe ngài”.

Tôn lão sư lại nói: “Cậu ước chừng muốn khi nào đấu giá? Đấu giá vừa chấm dứt, đấu giá xuân còn mấy tháng, thời gian gần đây Biển Cát bên này còn không có hội đấu giá quá lớn, tôi đề nghị cậu, đại khái một tháng hai tháng sau sẽ có một đấu giá lớn, bằng không đến lúc đấu giá xuân cũng được...”

Đổng Học Bân ngắt lời nói: “Thật sự không đợi được lâu như vậy” Hắn cũng biết đấu giá xuân đấu giá thu là hội đấu giá lớn nhất trong nước, thành phẩm đi lên phần lớn có thể đấu giá tiền tốt, nhưng công tác Huyên di xảy ra vấn đề, dưới tình huống đắc tội lãnh đạo, thời gian này nàng khẳng định không dễ sống, khi nào thì từ chức cũng không chừng, cho nên đúng là lúc cần tiền gây dựng sự nghiệp, Đổng Học Bân phải nhanh chóng lấy được tiền, “Ngài xem có thể nhanh hơn hay không, nếu không thì thời gian gần đây đồng thời đấu giá?”

Tôn lão sư cười khổ nói: “Tôi cảm thấy đồ vật này của cậu rất có tiềm lực được giá cao mới đề nghị cậu như vậy, nếu như cậu kiên trì nhanh chóng mà nói, vậy cũng được, tôi đi an bài” Thấy hắn gật đầu, Tôn lão sư nghĩ hắn có thể là cần tiền gấp, liền nói: “Nhanh nhất là ngày mai chính là có triển lãm thử, là đấu giá nhỏ, triển lãm thử qua đi, ngày hôm sau đấu giá, nếu như người mua trả tiền nhanh hơn mà nói, ngày thứ tư ngày thứ năm tiền có thể đưa tới tài khoản của cậu”.

Hắc, rất nhanh đây, “Được, như vậy đi”.

“...Cậu xác định?”

Đổng Học Bân à một tiếng, “Đấu giá nhỏ mà nói, sẽ không phải chỉ một trăm vạn cũng không đấu giá đến chứ?”

“Ha ha, lại không đến mức đó, cái này tốt như vậy, một trăm hai mươi vạn cũng có”.

Một trăm hai mươi vạn, trừ tiền thuê và một chút loại thuế, tất cả phí tổn hội đấu giá, Đổng Học Bân có thể lấy đến trong tay cũng có ước chừng một trăm vạn nhân dân tệ, mục tiểu dự trù của hắn chính là chỗ này, ừm, phòng chừng cái này cho dù lên đấu giá xuân, cũng không được nhiều hơn bao nhiêu so với cái này, không cần phải vì nhiều ra mấy vạn đồng tiền mà chờ thêm hai tháng, hắn cũng không ý kiến, “Được, vậy cho lên đấu giá lần này, ừm, cho lên đấu giá, ngài cảm thấy...

Tôn lão sư hơi trầm ngâm, “Thấp nhất, báo năm mươi vạn, tôi cho rằng rất phù họp, giá cả kêu lên một chút, không khí kéo một chút, giá cả thành giao cuối cùng có khả năng sẽ rất cao, đương nhiên, đây chỉ là cá nhân tôi đề nghị, nếu cậu...”

Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi nói: “Nghe ngài, năm mươi vạn”.

Tại chỗ lại thương lượng chi tiết trong chốc lát, Đổng Học Bân mới cảm thấy mỹ mãn ký hiệp nghị, vòng cố trân châu lưu tại Biển Cát bên này làm gia công, Đổng Học Bân thì mang theo rương mật mã rỗng tuếch ra khỏi Lưu Ly Hán, ngồi xe về nhà.

Còn kém hai ba ngày thôi...

Hô, đợi đến sau khi đấu giá kết thúc lấy tiền!!

Bình luận

Truyện đang đọc