QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau.

Sáu giờ sáng, bệnh viện.

Ánh mặt trời xuất hiện, trong phòng bệnh một người Đổng Học Bân cũng tỉnh dậy, chuông báo trong tay, hắn liền cật lực đè qua, âm thanh liền vang lên.

Khoảng sáu bảy giây sau.

Cửa phòng bệnh mở ra, cô y tá bước vào.

"Ngài tỉnh?"

"Ừm, mấy giờ rồi?"

"Sáu giờ hơn."

"Một hồi còn có kiểm tra và trị liệu?"

"Đúng vậy, bảy giờ chuyên gia sẽ hội chẩn cho ngài, buổi sáng là kiểm tra."

"Vậy như thế này đi, cô giúp tôi gọi một cú điện thoại, có chút việc."

"Tốt, gọi cho ai? Cũng là vợ của ngài?"

"Không phải, có một người tên Tạ Tĩnh, cô tìm xem."

"... Tìm được rồi, vậy tôi gọi?"

"Ừm, gọi xong thì mở loa ngoài cho tôi là được, sau đó cô cứ bận trước đi?"

"À."

Cô y tá gọi điện thoại cho hắn, sau khi mở loa ngoài nghe được âm thanh tít tít tít, thì đem điện thoại để tới bên giường cho hắn, sau đó mở cửa đi ra.

Điện thoại thông.

"A lô, anh rể."

"Tiểu Tĩnh, còn chưa dậy à?"

"Vừa dậy, vừa bị điện thoại của chị làm dậy."

"Ơ? Tuệ Lan gọi điện thoại cho em?"

"Ừm, anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Chị của em nói anh bị thương? Nghiêm trọng sao?"

"Không có việc gì, gãy xương mà thôi, quen rồi, đúng rồi, Tuệ Lan còn nói với em cái gì?"

"Chị nói anh ở thành phố Mai Hà bên kia xảy ra chút chuyện, khiến cho em giúp đỡ liên hệ ký giả của Tân Hoa xã đi tạo áp lực cho lãnh đạo của thành phố Mai Hà."

Nghe vậy, Đổng Học Bân cười khổ. Ài, vẫn là vợ mình tốt, ngoài miệng chưa nói, trong lòng vẫn là lo lắng mình, hắn tìm Tạ Tĩnh chính là muốn cô ấy hỗ trợ chuyện này, muốn cho Tân Hoa xã bên kia tạo thanh thế, không nhất định phải cho lên báo. Loại tin tức nhỏ này người ta phỏng chừng cũng sẽ không cho lên, nhưng ít nhất là một thái độ, nhưng ai mà biết mình còn chưa có mở miệng. Vợ mình đã sớm nghĩ tới, sớm bắt chuyện cùng Tạ Tĩnh.

"Anh rể, vậy em đi liên hệ bạn bè?"

"Cảm ơn. Tạo áp lực một chút là được, không cần đăng báo thật đâu."

"Ừm, anh thật sự không có việc gì chứ? Em nghe giọng điệu của chị không tốt lắm."

"Anh có thể có việc sao? Dưỡng mười ngày nửa tháng là tốt rồi."

Tạ Tĩnh vừa nghe cũng cười, "Ha ha, cũng phải, chỉ là lầu ba, đối với anh hoàn toàn không có áp lực." Cô ấy cũng biết lầu ba là ngã không chết được Đổng Học Bân, muốn đẩy Đổng Học Bân vào chỗ chết, tối thiểu cũng phải mười tầng.

...

Buổi sáng.

Hội chẩn, kiểm tra. Trị liệu.

Đổng Học Bân cũng không tránh được, chỉ có thể phối hợp trị liệu.

...

Bên kia.

Đại viện thị ủy.

Triệu Húc tới đi làm, dọc theo đường đi rất nhiều khoa viên chào hỏi vấn an, Triệu phó thị trưởng cũng là không có để ý tới, tâm tư căn bản không ở chỗ này. Buồn bực nghiêm mặt vào phòng làm việc của mình.

Reng reng reng.

Điện thoại vang lên.

Triệu Húc vừa nhìn, thần sắc lập tức nghiêm túc, "Thị trưởng."

Trong điện thoại là âm thanh của một người đàn ông, "Lão Triệu à, bệnh viện bên kia thế nào?"

Triệu Húc nói: "Tôi vừa gọi điện thoại hỏi, thường vụ phó huyện trưởng của huyện Trinh Thủy đã không có nguy hiểm tính mạng. Nhưng thương thế vẫn không nhẹ, đang trị liệu."

" Bí thư và huyện trưởng huyện Trinh Thủy đều tới?"

"Đúng vậy, nghe nói là đến buổi chiều ngày hôm qua."

"Bên tôi vừa rồi nhận được một tin tức."

"Ừm? Cái tin tức gì?"

" Tân Hoa xã có người gọi điện thoại tới hỏi tình huống, nói thành phố chúng ta ra tay chặn tiền của huyện khu bên dưới, còn đem người trong huyện tới đòi tiền từ trên lầu đẩy xuống, hỏi chúng ta có chuyện này hay không."

Triệu Húc hít vào một hơi, "Tân Hoa xã?"

Mẹ nó, sao còn chọc tới Tân Hoa xã quan tâm??

Thị trưởng thản nhiên nói: "Chuyện tình không dễ làm."

" Lão Vi cục tài chính xử lý chuyện này quả thật thực có vấn đề, nhưng ông ta lúc đó khẳng định không phải cố ý, ông ta cũng không có gan."

"Tôi biết, ông biết, nhưng những người khác đâu? Cảnh sát đã tham gia điều tra, tôi hỏi tình huống một chút, buổi trưa ngày hôm qua có không ít người ở đấy, rất nhiều người đều làm chứng, trước khi xảy ra chuyện quả thật là Vi Lâm đẩy cán bộ huyện Trinh Thủy của huyện Trinh Thủy, lúc này mới trực tiếp dẫn đến đối phương té lầu trọng thương, mặc dù không phải cố ý, ảnh hưởng cũng chuyện tình rất ác liệt, ầm ĩ thành như bây giờ, cái này che cũng không được, lão Triệu, ông rõ ràng ý của tôi chứ? Lỡ như Tân Hoa xã bên kia đăng báo, chúng ta đã bị động."

"Ý của ngài là?"

"Mau chóng câu thông cùng huyện Trinh Thủy bên kia, tiêu hóa nội bộ."

"Được, tôi đã biết, vậy tôi đi xử lý."

"Ừm, chuyện này ông tự mình phụ trách, càng nhanh càng tốt."

...

Buổi sáng mười giờ.

Bệnh viện nhân dân đệ tam.

Bọn người Mông Duệ và Khương Phương Phương Nghiêm Nhất Chí tới bệnh viện thăm bệnh, trong phòng bệnh, trạng thái Đổng Học Bân ngày hôm nay cũng không tệ lắm, nói cũng không khó chịu như vậy.

"Như thế này có kiểm tra?"

"Ừm, có thể, an bài của bệnh viện tôi cũng không rõ ràng lắm."

"Không có việc gì, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi cùng Khương huyện trưởng đi thị ủy."

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn.

Người thứ nhất đi vào là phó thị trưởng Triệu Húc, phía sau còn theo mấy người cán bộ, mặt sau cùng, Vi Lâm với biểu tình không tốt đi theo.

Triệu Húc cầm trong tay một giỏ hoa quả, mỉm cười nhìn Đổng Học Bân nói: "Đổng huyện trưởng, tôi đại biểu thành phố đến thăm cậu, tốt hơn chút nào không?" Nói xong, đem hoa quả đặt xuống.

Đổng Học Bân rầm rì hai tiếng, không nói chuyện, vừa rồi hắn còn hăng hái bừng bừng nói chuyện phiếm cùng Mông bí thư Khương huyện trưởng hình như lại từ trên lầu ngã xuống, biểu tình rất thống khổ, tựa như toàn thân đều không được tự nhiên.

Cô y tá vẫn chiếu cố hắn vừa nhìn, thiếu chút nữa bị Đổng Học Bân chọc cười.

Mông Duệ và Nghiêm Nhất Chí bọn họ cũng đều ho khan một tiếng, cũng không ngờ rằng Đổng Học Bân có thể giả vờ như thế, cái biểu tình của cậu biến hóa cũng quá nhanh.

Triệu Húc vội hỏi: "Ồ, khó chịu ở đâu?"

Đổng Học Bân khàn khàn nói: "Ngài từ lầu ba ngã xuống thử xem là biết khó chịu ở đâu ngay."

Mấy người cán bộ đi cùng Triệu Húc đều nhíu nhíu mày, nhưng không ai dám phát hỏa.

Triệu Húc bị nghẹn một chút, nhưng vẫn nói: "Khụ, bằng không tôi gọi bác sĩ tới?"

"Không cần." Đổng Học Bân lạnh lẽo nói: "Không phải là bị người từ lầu ba đẩy xuống sao, không có việc gì, mới lầu ba mà thôi, không chết được!"

Nói trong nói ngoài đều mang theo đâm chọt!

Không chỉ là đâm Vi Lâm, mà còn đâm cả Triệu Húc.

Nếu như bình thường Đổng Học Bân nói với mình như thế, Triệu Húc đã sớm phát hỏa, bất quá tình huống hiện tại khác biệt, dù có tức cỡ nào thì Triệu Húc cũng phải nhịn xuống. Vì vậy Triệu Húc nói: "Đổng huyện trưởng à, chúng tôi biết cậu chịu ủy khuất, chuyện này thật ra cũng là một ngoài ý muốn, thành phố đối với chuyện này cũng rất quan tâm, cố ý phái tôi đến đây xử lý vấn đề, cậu xem cậu có yêu cầu gì, có thể nói với tôi."

Đổng Học Bân không hé răng, nhưng liếc mắt nhìn Vi Lâm phía sau.

Triệu Húc cũng nhìn về phía Vi Lâm, "Vi cục trưởng, chuyện tình phát sinh ở cục tài chính của các người, Đổng huyện trưởng cũng là ông lỡ tay đẩy ngã, ông có phải là nên nói lời xin lỗi?"

Vi Lâm cắn răng một cái, chỉ có thể đi lên nói: "Xin lỗi."

Vi Lâm đối với Đổng Học Bân quả thật hận đến nghiến răng, bất quá trước khác nay khác, ông ta hiện tại cũng không dám cứng rắn, lần này hắn quả thật bại trong tay Đổng Học Bân.

"Chỉ là xin lỗi?" Khương Phương Phương nhìn Vi Lâm.

Mông Duệ rốt cục cũng nói, "Đổng huyện trưởng thiếu chút nữa mất mạng, cái này không phải một câu xin lỗi là có thể giải quyết?"

Vi Lâm cùng Mông Duệ Khương Phương Phương hai người cũng có giao tiếp rất nhiều lần, nghe hai người nói như vậy, trong lòng không khỏi co lại.

Triệu Húc liền nói: "Vừa rồi trước khi chúng tôi đi ra, thành phố đã quyết định tạm dừng tất cả chức vụ của Vi Lâm đồng chí, đợi cơ quan điều tra."

Tạm thời cách chức?

Cái này còn không khác biệt lắm!

Đối với cái kết quả xử lý này, huyện Trinh Thủy bên này vẫn là thoả mãn.

"Còn có vấn đề tiền thuốc men." Triệu Húc thành khẩn nhìn Đổng Học Bân nói: "Bởi vì là xảy ra chuyện tại cơ quan nhà nước, cho nên toàn bộ phí phẫu thuật tiền thuốc men đều có chúng tôi phụ trách, cái này cậu không cần lo lắng, còn có bồi thường, ừm, tôi cũng làm chủ, tổn thất tinh thần... Hai trăm ngàn nha, Vi Lâm đồng chí gánh chịu một phần, đơn vị gánh chịu một phần, Đổng huyện trưởng, cậu xem như vậy cũng được sao?" Bình thường loại bồi thường này, một trăm ngàn đã không khác biệt lắm, cũng không có bị thương quá nặng gì, đối với sinh hoạt sau này hẳn là không có ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa với trình độ kinh tế của thành phố Mai Hà bọn họ, bồi thường một trăm ngàn đã là rất ít gặp.

Hiện tại cho Đổng Học Bân hai trăm ngàn?

Đối với tình trạng của bên này mà nói, quả thật không ít.

Là không ít, nhưng chỉ là đối với người khác, mấy người lãnh đạo cán bộ của huyện Trinh Thủy ở đây đều biết, hai trăm ngàn đối với Đổng Học Bân nhiều lắm cũng là tay lái của chiếc Land Rover mà thôi.

Đổng Học Bân cũng không để ý tới Triệu Húc, trực tiếp nói với Diêu Thúy: "Tiểu Diêu."

"Tôi đây." Diêu Thúy đi qua, nghi hoặc nhìn hắn.

Đổng Học Bân nói: "Bóp tiền và thẻ ngân hàng của tôi đều ở chổ cô đúng không? Một hồi cô đi ngân hàng chuyển khoản, chuyển vào cho tài khoản của Vi cục trưởng hai triệu đi."

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Hai triệu? Làm gì??

Hiện tại là Vi Lâm bồi thường cho cậu, sao cậu còn cho tiền Vi cục trưởng?

"Ngài đây là..." Diêu Thúy cũng buồn bực, đây là làm gì?

Kết quả Đổng Học Bân liền nói: "Hai trăm ngàn là có thể tùy tiện đẩy người xuống lầu, rẻ quá đi, chuyện tốt như vậy đi chổ nào tìm? Tôi trước đem tiền bồi thường đưa qua, sau đó đợi ngày nào đó tâm tình tôi tốt, đi đẩy Vi cục trưởng một cái, tâm tình tốt lại đi đi đẩy một cái, có thể đẩy mười lần đấy."

Tất cả mọi người nghe rõ ràng!

Mẹ nó, không ngờ có người chế giễu người khác như thế??

Trần Tiểu Mỹ bật cười một tiếng, Khương Phương Phương không nhịn được nhếch khóe miệng.

Vi Lâm thiếu chút nữa chửi má nó, giết người không phải rơi đầu xuống đất sao? Tôi đều xin lỗi cậu cậu còn muốn thế nào?

Triệu Húc cũng có chút bực mình, Đổng Học Bân này, mồm mép sao thiếu đạo đức như thế, cậu bớt tranh cãi có thể chết sao? Làm gì có ai chà đạp người khác như vậy hả?

Hơn nữa, hai triệu?

Cậu có nhiều tiền như vậy sao!

Nhưng mấy người của huyện Trinh Thủy đều biết, hai trăm triệu bọn họ không dám nói, nhưng hai triệu Đổng huyện trưởng khẳng định là lấy ra được, chiếc Land Rover bốn triệu còn đang đậu ở cục tài chính thành phố. Về phần mồm mép của Đổng Học Bân, người của huyện Trinh Thủy cũng sớm lĩnh giáo rồi, thằng nhãi này dưới tình huống không chiếm lý còn có thể khẩu chiến quần hùng đem mấy người thường ủy huyện ủy nói cho á khẩu không trả lời được, hiện tại thằng nhãi này chiếm lý, vậy cái miệng còn có thể tha được người sao?

Bình luận

Truyện đang đọc