QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau.

Sáng mùng 2 tết.

Đổng Học Bân tỉnh, nhìn ánh mặt trời chiếu từ bên ngoài chiếu vào, nhìn vào Tuệ Lan ở bên cạnh, thân mình hắn tìm tòi, ôm chiếc lưng trắng bóc của Tuệ Lan từ phía sau, hôn một cái lên tóc cô.

“Làm gì vậy?”

“A, em đã tỉnh sao?”

“Sớm đã tỉnh, đang nghĩ không dậy nổi”.

“Em còn đang mang thai mà, ngủ nhiều một chút mới có lợi, không cần dậy sớm”.

“Ha ha, được, vậy nghe chồng em một chút, ngủ thêm một lát”.

“Hôn một cái” Đổng Học Bân cười, tìm được cánh hoa gợi cảm của Tuệ Lan, ở trên mặt hôn một cái, trong lòng vô cùng hạnh phúc. Tối qua Tạ Tuệ Lan thật sự quá nhiệt tình, chẳng những phối hợp với tư thế của Đổng Học Bân từ phía sau ép buộc cô, âm thanh cũng vô cùng nhộn nhạo, hiện tại nhớ lại một chút hình ảnh đêm qua, Đổng Học Bân tóc gáy có cảm giác dựng đứng lên, quả thực là cảm giác khó có được. Ài, có một người vợ câu dẫn người khác như vậy, ai cưới cũng phải đoản thọ đi vài năm, ở bên ngoài cho dù uy nghiêm lẫm liệt, nhưng ở trong nhà lại khép nép, rất không chịu được cô ấy.

Tạ Tuệ Lan lười biếng ngáp một cái, nằm thẳng bắt chéo chân, nhắm lại ngủ tiếp, không nói chuyện cùng Đổng Học Bân nữa.

Đổng Học Bân hướng phía bắp đùi mở ra của Tuệ Lan nhìn thoáng một cái, lại có chút nhịn không được, nhưng nghĩ đến Tuệ Lan còn đang mang thai, cuộc sống vợ chồng không thể thường xuyên được, đành phải duỗi tay ra sờ vài cái, lại lấy tay nhéo nhéo trên mông cô, lúc này mới xuống giường đi dép vào đi đánh răng rửa mặt.

Tầng dưới biệt thự.

Phòng khách tầng một.

Lúc Đổng Học Bân xuống lầu chỉ có Loan Hiểu Bình một mình ở đó, mẹ đang bận ở phòng bếp giống như đang làm bữa sáng cho bọn họ.

“Mẹ, mẹ dậy sớm vậy sao?”

“Mẹ nếu không dậy ai nấu ăn cho các con?”

“Để con làm cho, mẹ nghỉ một lát đi, đúng rồi, Huyên Di và con của con đi kiểm tra thế nào?”

“Cũng không có chuyện gì, đứa nhỏ cũng rất tốt, Vân Huyên cũng đã bình phục kha khá rồi”.

“Bố mẹ Huyên Di đâu? Còn ở trong phòng ngủ sao?”

“Bọn họ hôm qua không về cùng, buổi tối trở về nhà họ rồi”.

“Vậy Huyên Di và đứa nhỏ đâu?”

“Đang ngủ ở tầng hai, mẹ vừa tới xem rồi, còn chưa tỉnh”.

Đổng Học Bân ồ một tiếng, bắt đầu giúp mẹ làm bữa sáng, nhưng Loan Hiểu Bình vẫn còn thương con, sống chết không để con giúp.

“Con đi xem đứa nhỏ đi, đổi tã cho Thiên Thiên một chút, nếu dậy rồi thì bế nó xuống đây, đừng làm phiền Vân Huyên ngủ, Vân Huyên đứa nhỏ này trong lòng còn mệt, mấy ngày này đều nhớ thương con với đứa nhỏ, vẫn không làm thế nào chợp mắt được Thật ra nói mẹ cũng vậy quá thương yêu, ai đều thương nhớ”.

“Được, để con đi xem xem”.

“Nhẹ nhàng một chút, đừng gọi hai đứa”.

“Mẹ bữa sáng cũng không cần làm vội, Tuệ Lan cũng đang ngủ, để cho họ ngủ nhiều một chút”.

Đổng Học Bân lên tầng, nhẹ chân nhẹ tay đi đến cửa một gian phòng, nắm lấy cầm tay ở cửa chậm rãi đẩy ra, liền thấy được Cù Vân Huyên đang ngủ say, bên cạnh còn có một cái xe trẻ con, nhưng Huyên Di hình như cũng không có đặt con ngoài giường mà là gắt gao ôm vào trong ngực, trên mặt tràn đầy tươi cười dịu dàng, rõ ràng là lâu lắm không gặp con gái, cô một phút cũng không muốn buông ra.

Đổng Học Bân cười cười, rón ra rón rén đi lên, chậm rãi ôm con ở trong lòng cô ra, thay tã ướt cho con0

Tiểu Thiên Thiên tỉnh, hấp háy mắt nhìn ba ba.

Đổng Học Bân lập tức làm đưa tay lên ý bảo: “Đừng kêu, mẹ đang ngủ”.

Tiểu Thiên Thiên cào ba ba vài cái, sau khi chép chép miệng lại nhắm hai mắt lại, bộ dáng buồn ngủ.

Đổng Học Bân cưng chiều hôn con một cái, liền đem tiểu tử kia đặt ở trong xe trẻ con, đắp cho con một cái chăn: “Thật ngoan, ngủ đi”.

Bỗng nhiên Cù Vân Huyên mang theo buồn ngủ nói: “Con đâu rồi?”

“Đánh thức em à?” Đổng Học Bân đi qua ngồi ở trên giường nói: “Anh ôm Thiên Thiên đặt ở trong nôi rồi”.

Cù Vân Huyên ngáp một cái, dụi dụi mắt nói: “Doạ Di sợ chết đi được, ô, đã tám giờ rồi sao? Di cũng nên dậy rồi, còn phải đổi tã cho con nữa”.

“Anh đã đổi rồi, em ngủ tiếp đi”.

Cù Vân Huyên nhìn anh, duỗi tay sờ mũi hắn cười nói: “Tiểu Bân nhà ta thật sự ngày càng có phong cách làm bố nha, biểu hiện rất tốt”.

“Đúng vậy” Đổng Học Bân khoác lác nói: “Ngày hôm qua em cũng thấy đấy? Con gái của anh bây giờ là thân nhất với anh, mọi người ai dỗ cũng không được”.

Cù Vân Huyên nguýt hắn nói: “Di nếu mọc râu cũng có thể chọc con cười được”.

“Nhưng em đâu có, ha ha” Đổng Học Bân bỗng nhiên nhìn trước nhìn sau vài lần, cởi giầy ra, xoay người chui vào trong chăn của Huyên Di.

Cù Vân Huyên cả giận nói: “Anh làm gì vậy?”

Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: “Nằm một lát thôi mà”.

“Anh đừng làm loạn,con còn ở đây đó, có tin Di đánh anh không?”

“Con đã ngủ rồi” Đổng Học Bân không nghe, ở dưới chăn vuốt ve cặp đùi đầy đặn của Huyên Di, cảm giác ở tay rất tuyệt.

Cù Vân Huyên tức giận đánh vào cánh tay hắn một cái: “Anh cái tên háo sắc, vết thương của Di vừa khỏi, đừng bướng bỉnh”.

“Vừa khỏi cũng tốt, không sao, anh nhẹ một chút là được, thật sự nhớ em”.

“Di nóng nảy rồi đó?”

“Em nóng đi”.

“Anh… sớm muộn gì cũng bị anh làm tức mà chết mất”.

Áo ngủ Cù Vân Huyên đã bị hắn ném ra khỏi chăn, thuận tay cũng cởi sạch quần áo của cô, tuy rằng Huyên Di mặt ngoài chống cự, nhưng Đổng Học Bân cũng biết là cô da mặt mỏng, chờ sau khi hắn lải nhải một lát, Cù Vân Huyên vẫn là bị hắn nhẹ nhàng tách chân ra.

Hai người thân mình hợp lại, đều là cùng hít một hơi.

Cù Vân Huyên sắc mặt ửng đỏ ngửa đầu lên, vội vàng che miệng lại.

Đổng Học Bân lại bắt đầu lên xuống ép buộc cô, thoải mái từ ngoài vào trong.

Huyên Di lại hiền lành hơn Tuệ Lan, căn bản không cần cò kè mặc cả, Đổng Học Bân mân mê Huyên Di bày ra vài cái động tác đặc biệt, Cù Vân Huyên cũng đều cam chịu, che miệng lại ướt đẫm mồ hôi.

Nửa giờ sau.

Cù Vân Huyên thở hổn hển xụi lơ ở trên giường.

Đổng Học Bân cũng không có chỗ nào tốt, ôm Huyên Di từ phía sau lưng, thở phì phò từng hơi.

Đột nhiên lúc đó, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra: “Tiểu Bân, bảo con đi đổi tã con sao lại..” Đi vào lại là Loan Hiểu Bình, nói được nửa câu thì dừng lại.

Cù Vân Huyên đỏ mặt, vội kéo chăn lên người.

Đổng Học Bân cũng xấu hổ với mẹ, ho khan không thôi.

Loan Hiểu Bình tức giận hung hăng trừng mắt nhìn con liếc một cái: “Nhãi con này. Con lại làm loạn hả” Dứt lời, mẹ đóng cửa một cái đi ra.

Cù Vân Huyên không khỏi dùng sức véo anh một cái: “Đồ đáng chết. Anh lại hại Di rồi”.

“Anh cũng không biết mẹ anh lại xông vào đây”.

Đổng Học Bân lau lau mồ hôi, vội rời khỏi giường đi dép vào, Cù Vân Huyên cũng không còn tâm tình ngủ tiếp nữa, mặc áo ngủ vào, lại hung hăng trừng mắt nhìn Đổng Học Bân.

Ài, mẹ cũng thật là, xông vào không biết gõ cửa sao?

Nhưng cũng may là mẹ, vạn nhất nếu là Tuệ Lan, vậy thì lại càng lộn xộn.

Bình luận

Truyện đang đọc