QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau.

Buổi sáng.

Đổng gia, phòng ngủ.

Bệ cửa sổ có vài con chim đậu xuống, sau khi nghịch một chút, run rẩy cất cánh bay về phía bầu trời.

Trên giường, một nam một nữ chen cùng một chỗ.

Phía dưới chăn Đổng Học Bân tỉnh dậy, ngáp một cái, mở mắt nhìn, đập vào mi mắt chính là một đôi giày cao gót màu cà phê, vừa nhấc đầu, đối mặt là một cái ghế, trên ghế phủ quần áo của chị Từ, trên mặt ghế cũng có hai món đồ lót màu đen, không mang theo tơ tằm, nhưng cũng rất gợi cảm, ngay cả vớ chân cũng được xếp lại đặt ở phía bên phải áo ngực, bức họa này nhìn qua có chút động nhân, lại khiến cho trong đầu Đổng Học Bân không nhịn được hình ảnh đêm qua lăn qua lăn lại Từ Yến, nhất là chị Từ nằm úp trên giường phục vụ cho mình, càng khiến cho Đổng Học Bân tâm ngứa khó nhịn, ài, đừng nói nữa.

Vừa quay đầu lại, là bóng lưng của một mỹ phụ.

Chị Từ còn đang ngủ say, cái chăn vẫn không nhúc nhích.

Đổng Học Bân trong lòng cười khổ, hai người cũng thật có ý tứ, ban đêm đều như vậy, cái tư thế gì cũng đều tới, buổi tối ngủ lại có thể là đưa lưng về phía nhau, Đổng Học Bân chỉ biết, không chỉ là mình đối mặt chị Từ có áp lực tâm lý nhất định, chị Từ phỏng chừng cũng có, dù sao hai người nói không dễ nghe, căn bản là không phải người của một thời đại, tuổi tác chênh lệch không thể một chút có thể thích ứng.

Bằng không thích ứng một chút?

Đem tâm lý đi qua giới hạn này?

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, thân thể cũng chuyển đến đây theo đầu. Tay mò dưới chăn đi qua, ôm vòng eo nóng bỏng của chị Từ.

Trên lưng rất có độ cong, cũng mềm.

Xương hông rõ ràng là phân giới, eo nhỏ mông phì, vóc người rất không tồi.

Đổng Học Bân cúi đầu xuống hôn một cái trên vai trắng bóng lộ ra chăn ngoài của chị Từ, nơi này là một chổ rất mẫn cảm, sau một khắc chỉ thấy đầu của Từ Yến giật giật, vai và thân thể cũng theo thoáng ngắt một chút. Đổng Học Bân đầu cúi thấp, đem miệng chôn trong tóc dài tản ra hôn nhẹ chị Từ, không có chút mùi vị tắm rửa, bởi vì đêm qua hai người không tắm, nhưng cái loại mùi vị rất tự nhiên trong tóc chị Từ rất là khiến cho Đổng Học Bân nghĩ vô cùng dễ ngửi, hít vào rất thoải mái.

"Ừm?" Từ Yến hình như tỉnh dậy.

Đổng Học Bân ôm thật chặt eo của cô ấy."Hôm nay thứ hai phải không? Ngài trở lại đi làm sao?"

"Hôm qua xin nghỉ." Từ Yến mệt mỏi mang theo buồn ngủ, "Mấy giờ rồi?"

Đổng Học Bân nghiêng đầu nhìn đồng hồ."Mới sáu giờ hơn. Còn sớm, ngài mệt thì ngủ một chút?"

"Ừm, chị còn phải ngủ một chút, mệt mỏi." Chắc là tối hôm qua đều ngủ một tư thế, vai có chút khó chịu, Từ Yến đưa tay xoa xoa, cũng xoay người hướng Đổng Học Bân.

Hai người mặt đối mặt. Bốn mắt nhìn nhau.

Đổng Học Bân ho khan một tiếng, ánh mắt vẫn né tránh.

Từ Yến ngáp một cái. Tiện tay vuốt vuốt tóc dài bị Đổng Học Bân hôn loạn, con mắt nhắm lại. Tay cũng sờ tay của Đổng Học Bân đặt ở trên lưng cô ấy.

Đổng Học Bân tay khẽ động, cầm tay cô ấy.

Kéo qua kéo lại, Từ Yến vỗ nhẹ nhẹ lòng bàn tay hắn, "Ngủ đi."

"Tôi không mệt, vậy tôi dậy trước?"

"Ừm, vậy chị ngủ."

"Ngủ đi, tôi làm điểm tâm cho ngài."

"Không cần, một hồi chị làm."

"Ngài mệt cả ngày, tôi làm là được."

Vì khắc phục tâm lý cản trở, Đổng Học Bân nhìn chị Từ từ từ nhắm hai mắt, nổi gan lên, đưa đầu hôn qua, hôn dưới môi cô ấy.

Từ Yến nghiêng đầu, "Tên nhóc cậu đừng ầm ĩ."

"Ặc, hôn một cái rồi dậy." Đổng Học Bân nói.

"Cái miệng chị tối hôm qua vừa làm xong cho cậu, bẩn."

"Không có việc gì, tôi không sợ cái này."

"Chờ một lát dậy đánh răng rồi nói." Từ Yến rút tay từ trong tay Đổng Học Bân ra, đi qua vỗ vỗ cái mông của hắn, "Được rồi, đừng tai họa tôi, ban đêm ngày hôm qua còn chưa có chơi đủ? Cậu dậy đi, để cho chị nằm ngủ một chút, con mắt thật sự không mở ra được."

Trời đất, nói trực tiếp như vậy làm gì.

Đổng Học Bân mặt nóng lên, cũng không còn dám lăn qua lăn lại chị Từ, nhẹ nhàng rời khỏi chăn, xuống giường mang dép, cầm quần áo đi phòng khách, sau khi đóng cửa lại cho cô ấy, Đổng Học Bân mới ở ngoài phòng bắt đầu mặc quần áo, tuy rằng chị Từ từ từ nhắm hai mắt ngủ, bất quá khi nghĩ đến Từ Yến vừa mở mắt là có thể thấy mình, Đổng Học Bân vẫn thấy ngại, cũng không mặc quần áo tại phòng ngủ.

Ài, chậm rãi chậm rãi thôi.

Ai kêu người ta là là chị mình.

Khắc phục cái này cũng không gấp được, Đổng Học Bân rửa mặt xong bắt đầu làm điểm tâm.

Thời gian dư dả, Đổng Học Bân suy nghĩ nửa ngày liền cắt cải trắng luộc trứng gà, cuối cùng còn đem từ thịt bò mua từ chợ bán thức ăn ngày hôm qua cắt thành mảnh nhỏ, chuẩn bị làm một phần cháo hầm thịt bò và trứng gà. Nếu như mình ăn Đổng Học Bân sẽ không khó khăn như thế, cho dù làm cũng sẽ dùng cơm thừa tối hôm qua, bất quá hắn đối với chị Từ tương đối để bụng, huống chi trạng thái của Từ Yến không quá thích hợp, cũng là muốn làm cho cô ấy chút tốt, mới tốn công như thế, Đổng Học Bân làm rất tỉ mỉ, con mắt đều không rời khỏi bếp, nhìn chằm chằm cái bếp nửa giờ, lúc này mới chín.

Bảy giờ hơn.

Đổng Học Bân tắt lửa, cánh cửa phòng nhỏ cũng mở ra.

Từ Yến một thân quần của đi tới, vừa đi vừa mang nút buộc áo sơmi, trong cổ áo mở rộng, áo ngực màu đen có thể thấy được rõ ràng, "Đều làm xong?"

Đổng Học Bân cười nói: "Vừa chín, có thể an."

Buộc nút xong, Từ Yến bất đắc dĩ nói: "Không phải nói chờ chị làm sao? Ngày hôm qua để cậu bận việc cả ngày."

"Không có việc gì, ngài rửa mặt đi, tôi mang cháo cho ngài, ăn từng chút thôi, nếu không sẽ nóng." Đổng Học Bân đem cháo trong nồi cẩn thận mút ra.

Từ Yến cũng đi phòng vệ sinh.

Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau, hai người đều ngồi vào bàn.

Đổng Học Bân cười ha ha đưa cho cô ấy cái muỗi, "Loại cháo này tôi rất ít làm, ngài nếm thử xem hợp khẩu vị không, không được sau này tôi cải tiến."

Từ Yến mỉm cười nói: "Đây là cháo gì?"

"Ặc, ngài muốn nghe cách gọi văn nghệ hay là cách gọi bình thường?"

"Còn có nhiều tên như vậy sao? Ha ha, vậy đều nói đi."

" Cách gọi văn nghệ cũng là cháo trứng thịt, cách gọi là bình thường... Cháo thịt bò cải trắng trứng gà."

"Cái tên sau nghe quê quá, ha ha, gọi cháo trứng thịt nghe êm tai, được, chị nếm thử trù nghệ của Tiểu Bân chúng ta." Dứt lời, Từ Yến uống một ngụm, khẽ gật đầu, "Ừm, ngon, không cần cải tiến, như vậy rất tốt, rất ngon."

"Ngài thích là được."

"Tên nhóc cậu cũng uống đi, đừng nhìn nữa."

"Được, không đủ thì trong nồi còn."

Hai người uống cháo, bầu không khí rất ấm áp.

Vừa ăn, Đổng Học Bân vừa nói: "Ngài cũng tiền nhiệm ở thành phố Phần Châu đã lâu, công tác thế nào?"

"Cũng là như vậy." Từ Yến thản nhiên nói: "Quốc an cũng không có chuyện gì, được rồi, cậu là huyện thuộc về tỉnh Thanh Tây quản hạt phải không?"

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Đúng vậy, làm sao vậy?"

Từ Yến nói: "Không có, cũng là nghe nói sở quốc an tỉnh bên kia xảy ra chút tình huống, một nhóm cán bộ quốc an xuống ngựa, chuyện này ầm ĩ rất lớn, cậu không nghe nói?"

Đổng Học Bân nói: "Tôi chỉ là một phó huyện trưởng nho nhỏ, chuyện trong tỉnh tôi làm sao biết, hơn nữa gần đây tôi cũng không ở trong huyện, càng không biết." Bỗng nhiên ngẩn ra, Đổng Học Bân chớp chớp con mắt nói: " một nhóm lớn? Vậy có cấp phó sở xuống không?"

"Hẳn là có."

"Vậy ngài hoạt động đi? Kiếm một phó sở trưởng?"

"Ha ha, chị lên chính xử đều là miễn miễn cưỡng cưỡng, phó sở không được."

"Vậy cũng thử xem, ngài nếu có thể tới, khụ khụ, hai ta sau này gặp mặt cũng tiện hơn."

"Chị thật ra cũng muốn, bất quá không hy vọng gì, được rồi, không nói cái này."

"Ừm, vậy đừng nói." Đổng Học Bân cũng thay đổi một trọng tâm câu chuyện, "Bằng không ngài ăn ít thịt bò thôi? Khóe miệng không phải bị nóng sao?"

Từ Yến sờ sờ khóe miệng có chút sưng đỏ, ừ một tiếng.

Đổng Học Bân cũng nhìn qua, ngày hôm qua là buổi tối, đèn trong nhà cũng là cái loại đặc biệt cũ, không phải rất sáng, thấy không rõ ràng, nhưng hiện tại vừa nhìn, Đổng Học Bân luôn cảm thấy cái chổ sưng lên này có chút... Hắn nói: "Được rồi, hôm qua tôi hỏi ngài chuyện gì, ngài nói ngày hôm nay sẽ nói, rốt cuộc..."

Từ Yến sờ sờ cằm, "Ăn cơm đi, không có việc gì."

"Khẳng định có chuyện." Đổng Học Bân truy vấn nói: "Ngài nói với tôi một chút?"

Uống một ngụm cháo, Từ Yến tùy ý nói: "Cũng là ngày hôm qua đi chỗ chồng trước đó nói chuyện quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, tôi cùng hắn ồn một trận."

"Ồn một trận?"

"... Ừm, cũng không có gì."

Đổng Học Bân bỗng nhiên sắc mặt căng thẳng, "Ra tay?"

Từ Yến không quá nguyện ý nói, "Được rồi, ăn cơm đi."

"Thật ra tay?" Đổng Học Bân làm gì còn tâm tình ăn, đem cái muỗi buông xuống, "Rốt cục là sao? Ngài nhanh nói với tôi!"

Im lặng chốc lát, Từ Yến mới chậm rãi nói: "Lúc đó tâm tình chúng tôi đều có chút kích động, vợ Hứa Diễm hiện tại của chồng trước tôi cũng ở một bên ríu ra ríu rít, cuối cùng lúc nói đến muốn ra tòa gặp, chồng trước tôi cũng không biết lấy cơn tức từ đâu, ra tay đánh một quyền, tôi không có phòng bị, cũng không ngờ rằng hắn sẽ ra tay, hơn nữa hắn cũng là cán bộ quốc an, bây giờ còn từng bước thăng chức vào quốc an thành phố, được huấn luyện chuyên nghiệp, thân thủ hẳn là tốt hơn so với tôi, cho dù chị có phòng bị, thật sự động tay chị cũng không phải đối thủ của hắn, ài, thật ra cũng không có gì, bị thương nhỏ mà thôi, hắn hiện tại càng ngày càng quá phận, đánh tôi trước không nói, nhưng cứ theo cái này tiếp tục, ai biết ngày nào đó hắn có thể đánh con tôi hay không? Cái này cũng càng kiên định suy nghĩ của tôi, quyền nuôi dưỡng Siêu Siêu chị phải lấy được, tuyệt đối không thể cho đứa nhỏ theo hắn!"

"Hắn thật đánh ngài?"

"... Ừm."

"Vậy khóe miệng ngài..."

"Ừm, không phải bị nóng, cũng là một quyền đó, a, lúc đầu loại gièm pha này chị không muốn cho tên nhóc cậu biết, cậu cứ hỏi." Biểu hiện của Từ Yến rất thản nhiên, thổi thổi cái muỗi, chậm rãi uống cháo.

Nhưng Đổng Học Bân ngay lập tức đứng lên!

...

Bình luận

Truyện đang đọc