QUYỀN TÀI

Một ngày...

Hai ngày...

Ba ngày...

Trong nháy mắt, Đổng Học Bân đã ở tại tiểu khu Hoa Mỹ bốn ngày.

Buổi sáng hôm nay, trời trong nắng ấm, chim hót líu lo ngoài sân, nói chung là cảnh vật rất yên vui.

"Học Bân, vết thương trên tay cậu có đỡ nhiều chưa?"

"Nhờ có chị mấy ngày nay chăm sóc, miễn cưỡng có thể cử động nhẹ"

"Vậy tôi và cậu đi đến bệnh viện kiểm tra nhé? Thay băng gạc mới?"

"Không đi, bác sĩ nói nghỉ ngơi là có thể khỏi hẳn, chị gần đây mệt mỏi, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi"

Trong phòng khách, Ngu Thiến Thiến cầm cái điện thoại HTC mới mua mà chơi không buông tay, ngón tay nhấn qua nhấn lại trên màn hình, Ngu Mỹ Hà cầm một cái gạt tàn thuốc thuỷ tinh ngồi cùng với Đổng Học Bân trên ghế sô pha, thỉnh thoảng cô ấy dùng cái gạt tàn để hứng lấy tàn thuốc từ trên miệng của Đổng Học Bân, cuối cùng, chị Ngu thấy tàn thuốc đã sắp đốt tới miệng của Đổng Học Bân rồi, nhanh chóng đưa tay qua giành lấy, dụi thuốc rồi mà hơn nửa ngày sau mới hết khói thuốc trong phòng.

"Thiến Thiến" Ngu Mỹ Hà oán giận nhìn con gái:" Đừng chơi nữa, cho con mắt nghỉ ngơi đi"

Ngu Thiến Thiến dạ một tiếng: "Mẹ, con... con chơi một lát nữa được không?"

Ngu Mỹ Hà bất đắc dĩ nói: "Năm phút đồng hồ!"

"Dạ cảm ơn mẹ" Nhìn như là đang gửi tin nhắn thì phải.

Đổng Học Bân cười ha hả nói: "Để cho Thiến Thiến chơi đi, nghỉ hề mà, nhàn rỗi đâu có gì làm đâu, đi, hai ta vào phòng ngủ"

Trong phòng ngủ lớn.

Sau khi đóng cửa lại, Ngu Mỹ Hà đỡ Đổng Học Bân ngồi xuống trước màn hình máy tính, lấy tay mở nguồn điện của máy tính lên, sau đó cũng kéo cái ghế lại trước bàn máy tính ngồi, đưa tay gõ gõ lên bàn phím. Đổng Học Bân nói ra những kiến thức mới lạ cho cô ấy nghe, sau đó lại cùng nhau xem tin tức một chút, tuy rằng động tác của chị Ngu không được nhanh nhẹn, nhưng trải qua hai ngày giáo dục của Đổng Học Bân, ít nhất cũng có thể gõ chữ.

"Chị Ngu"

"Ừ? Cậu nói đi?"

"Sao tôi cảm thấy mấy ngày nay chị giống như đang tránh tôi vậy?"

"Không có không có, tôi... không có"

"Có phải là bởi vì chuyện của ngày hôm đó không?"

Đổng Học Bân thấy mặt của Ngu Mỹ Hà đỏ lên, từ sau trò chơi một hỏi một đáp bốn ngày trước, Đổng Học Bân biết được không ít chuyện riêng tư của chị Ngu, đều là chuyện riêng của phụ nữ cả, đừng nói là Ngu Mỹ Hà xấu hổ khó nhịn, ngay cả Đổng Học Bân mỗi khi nhớ đến ngày hôm đó, máu nóng cũng sôi trào lên. Huyên di cho đến bây giờ cũng chưa từng nói với mình về chuyện này cả, chị Ngu là người đầu tiên: "Khụ khụ, hay là chị nói với tôi một chút đi? Dù sao thì hôm nay cũng không có làm gì, nhàn rỗi mà"

Ngu Mỹ Hà cúi đầu, không nhìn hắn.

Đổng Học Bân dày mặt nói: "Ngày hôm nay chị có làm không?"

"... không, không có"

"À, vậy ngày hôm qua?"

Ngu Mỹ Hà cắn cắn môi: "... có"

"Ngày hôm qua lúc nào? Sao tôi không biết?"

"Lúc đó cậu, cậu ngủ rồi, tôi buổi tối... buổi tối đi vào phòng vệ sinh..."

"Dùng cái gì?"

"Dùng tay"

"Khụ khụ... không phải nói là một tuần sao? Lúc này chỉ mới có ba ngày thì..."

Hơi thở của Ngu Mỹ Hà có chút nhanh lên, hai chân kẹp chặt lại một chổ: "Ngày hôm qua... đột nhiên muốn..."

"Vậy chị..."

"Học Bân.... đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa được không, tôi, tôi..."

Đổng Học Bân ho khan một tiếng, nói: "Vậy hỏi câu hỏi cuối cùng có được không?"

Ngu Mỹ Hà cắn môi do dự một chút, gật đầu.

"... có phải bây giờ chị muốn hay không?"

"Tôi..." Ngu Mỹ Hà cũng không biết mình đang nói cái gì luôn: "Đúng vậy..." Nói xong, cô ấy hận không thể có một cái lổ dưới mặt đất để chui xuống.

Cả người của Đổng Học Bân chợt khô nóng lên, loại chuyện này bình thường chị Ngu căn bản là không nói ra khỏi miệng, thậm chí là ngay cả người thân nhất cũng không nói, những chuyện riêng tư này đều bị cô ấy nói ra hết, Đổng Học Bân chỉ ấm thấy quá thân thiết, quả thật là không có gì để giấu nhau: "Chị Ngu, vậy tôi gọi Thiến Thiến vào phòng, thừa dịp không người, chị, chị vào toilet nha?"

Ngu Mỹ Hà chặn lại nói: " Không cần, không cần, tôi không sao"

"Chị không phải bây giờ đang muốn sao?"

"Xin cậu đừng nói nữa, tôi, tôi không..."

"Đã nói đến mức này rồi, còn ngại ngùng cái gì nữa, hai ngày nay chị giúp tôi cái kia, tôi cũng giúp lại chị, vậy để tôi gọi Thiến Thiến tới nha"

"Là ban ngày, tôi..."

"Ban ngày thì sao, không phải chờ buổi tối tôi đi ngủ chứ?"

Ngu Mỹ Hà che mặt, cúi đầu thật thấp nói: "Cậu đừng nói nữa"

Đổng Học Bân chớp chớp mắt: "Vậy để tôi gọi Thiến Thiến cho chị đi?" Thấy Ngu Mỹ Hà không lên tiếng, Đổng Học Bân quay ra ngoài hô to: "Thiến Thiến, tới đây một chút"

Cửa mở, Ngu Thiến Thiến cầm điện thoại di động đi vào phòng: "Anh gọi em?"

Đổng Học Bân ừm một cái: "Ha ha, mẹ của em đánh chữ chậm quá, em giúp anh mở mấy trang web, anh xem tin tức chút"

"Được" Ngu Thiến Thiến quay lại hỏi: "Mẹ?"

Ngu Mỹ Hà nhìn nhìn, cắn răng đứng lên nhường chổ cho con gái.

Đổng Học Bân nói: "Chị Ngu, chị ra ngoài xem TV đi, có Thiến Thiến ở đây là được"

"Tôi..."

"Đi đi..."

Chờ Ngu Mỹ Hà ra khỏi phòng ngủ, tâm tư của Đổng Học Bân cũng nhẹ nhàng trôi đi, lổ tai dựng lên, hơn mười giây sau, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh đóng lại, sau đó thì hoàn toàn yên tĩnh, năm phút sau, mười phút sau, hai mươi phút au, Đổng Học Bân rốt cục cũng nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân đến gần, cửa phòng ngủ bị Ngu Mỹ Hà mở ra, cô ấy cầm một ly trà nóng đặt lên bàn làm việc.

Đổng Học Bân nhìn cô ấy: "Vẫn xem TV?"

Ngu Mỹ Hà đỏ mặt nói: "Đúng vậy"

Đổng Học Bân lướt qua trên ngời cô ấy, trên da thịt hiện ra bên ngoài, hầu như là được bao phủ bởi một tầng đỏ ửng. Chờ chị Ngu đút nước cho mình uống, Đổng Học Bân bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương của dung dịch rửa tay, hiển nhiên là mới rửa tay xong. Trong lòng Đổng Học Bân bùng nổ, trong đầu không khỏi liên tưởng đến tư thế và dáng dấp của cô ấy hồi nãy trong toilet.

Thấy mũi của hắn ngửi ngửi, Ngu Mỹ Hà vội vã thu hồi tay phải lại, dùng tay trái nâng ly nước.

Đổng Học Bân đã rõ ràng, thì ra là tay phải.

Ngu Mỹ Hà xấu hổ muốn chết, sau khi đút nước xong, cô ấy lâp tức trở về phòng khách, không yên lòng cầm điều khiển từ xa bấm chuyển kênh liên tục, cũng không biết là đang xem aci1 gì. Đối với hành vi của mình trong mấy ngày nay, Ngu Mỹ Hà cũng chẳng biết nên làm gì cho đúng, lúc đó đầu óc trống rỗng, thân thể thì nóng lên, Đổng cục trưởng hỏi cái gì thì cô ấy mơ hồ nói cái ấy, thậm chí là còn kêu cô ấy đi vào toilet nữa. Cô ấy cũng là người từng trải, hiện tại nghĩ lại, Ngu Mỹ Hà có chút hối hận muốn chết, thầm mắng mình thật khờ, loại chuyện này sao có thể nói ra được chứ, mình rốt cục đang nghĩ cái gì thế.

Nhưng hối hận đã vô dụng rồi.

Bí mật của Ngu Mỹ Hà đã bị Đổng Học Bân biết hết rồi, mà còn là do chính mồm cô ấy tự nói ra, hiện tại muốn thu lại cũng đã không kịp rồi.

Cô ấy ôm mặt thở dài, đầu óc có chút rối loạn!!!

Bình luận

Truyện đang đọc