TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1013: Tôi cũng không ức hiếp anh

Tuyệt Nhật Yêu Hoàng đã nói thì đương nhiên không có ai từ chối, Thạch Chấn cũng gật đầu đồng ý.

Tân Trạm được hộ pháp hoàng cung dẫn đến cung điện nghỉ ngơi.

Còn những yêu tu khác thì tự động rời đi.

“Nam Du, đi gọi Lam Yên với tất cả thiên tài của hoàng triều Tuyệt Nhật chúng ta đến đây” Thấy mọi người đi hết rồi, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng mở lời nói.

“Bệ hạ, những thiên tài đó đều đang chăm chỉ tu luyện vì liên minh, có vài người vẫn còn bế quan. Chỉ vì một con người nhỏ bé mà gọi hết bọn họ đến, có phải chuyện bé xé ra to rồi không?” Nam Du nói với vẻ hơi ngạc nhiên.

Tuyệt Nhật Yêu Hoàng hừ lạnh một tiếng: u tộc chúng ta tự mãn quá lâu, bị tu sĩ loài người vượt qua rất nhiều mà vẫn không biết, lúc nào cũng dựa vào sức mạnh của yêu thân mà cho rằng có thể hoành hành thế giới, chứ không biết rằng cảnh giới tu luyện càng cao thì sức lực của yêu thân càng nhỏ yếu”

“Tiếp tục bế quan tu luyện thêm, nếu tính tình không thay đối thì cũng chỉ là kẻ vô dụng Hai giờ sau, ta phải cho bọn họ biết, bọn họ không có bất cứ tư cách nào để tự mãn!”

Nói xong, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng sải bước rời đi Nhớ lại lời của Yêu Hoàng, Nam Du dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Xem ra bệ hạ đã quyết tâm chấn chỉnh thế hệ trẻ rồi, nhưng mà Thạch Chấn cùng với những người khác quả thực có chút kỳ cục, hy vọng tên nhóc loài người này có thể đạt được mong đợi của bệ hạ vậy”

Ông ta thở dài một hơi, rồi bóng dáng ông ta vụt đi.

Bên ngoài hoàng thành, trong khe núi xanh tươi, thiên tài của hoàng triều Tuyệt Nhật đều tụ tập ở đây và tu luyện không ngừng nghỉ.

Bóng dáng Nam Du xuất hiện, làm cho rất nhiều thiên tài yêu tộc đứng dậy chào.

Địa vị của đại sư Nam Du cao quý, chỉ đứng sau Tuyệt Nhật Yêu Hoàng.

“Tất cả dừng tu luyện lại, gọi những người bế quan dậy hết. Hai giờ sau, đến võ đài Yêu Hoàng xem trận đấu” Nam Du không hề đưa ra bất cứ lý do nào, chỉ để lại một câu rồi lại biến mất trong đôi mắt vô cùng kinh ngạc của tất cả thiên tài.

Cùng với lúc này, tin tức Tân Trạm và Thạch Chấn đấu với nhau, giống như mọc thêm đôi cánh vậy, rất nhanh đã lan truyền khắp cả hoàng thành.

Mặc dù rất nhiều người không biết tên tuổi của Tân Trạm, nhưng một tu sĩ loài người, xông vào hoàng cung gây rối, bây giờ còn khiêu khích thiên tài mạnh nhất của hoàng triều Tuyệt Nhật. Chuyện này nhanh chóng làm bùng nổ cảm xúc của tất cả mọi người.

“Một con người mà dám hung hăng càn quấy ở địa bàn yêu tộc chúng ta, Thạch Chấn nhất định có thể đâm xuyên thủng hần ta chỉ với một nhát dao”

“Loài người này có thể gây rối trong hoàng cùng cả ngày mà không bị bắt, e là người này cũng có năng lực, nhưng mà đánh nhau với Thạch Chấn thì nhất định sẽ không có bất cứ kế hay nào”

“Lúc đầu yêu tộc nổi loạn ở dãy núi sâu đó, một mình Thạch Chấn đã diệt ba nghìn quân phản bội. Đừng nói là người đứng đầu của thế hệ trẻ hoàng triều chúng ta, cho dù tính toàn bộ hết thì anh ta cũng xếp đầu danh sách”

“Nhưng mà Yêu Hoàng sắp xếp cuộc so tài này, rốt cuộc là muốn làm cái gì. Nghe nói công chúa Lam Yên cùng với những người khác cũng được gọi đến”

“Minh hội của nhân tộc và yêu tộ diễn ra, tôi đoán là phải giết cường giả nhân tộc để nâng cao tinh thần”

Mọi người bàn tán xôn xao, rất nhiều nhân tố trong trận đấu này khiến nhiều yêu tộc sục sôi nhiệt huyết.

Nhưng mà nơi quyết chiến sắp xếp ở võ đài Yêu Hoàng trong hoàng cung, khiến cho nhiều người chỉ có thể đỏ mắt mong chờ tin tức, còn người có tư cách vào thì vào hết không chừa một ai Hai giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, trong một ngôi điện nhỏ, hơi thở Tân Trạm như một hàng dài không ngừng hít vào thở ra, hồi phục lại linh khí bị hao tốn trước kia.

Mục đích trận đấu này của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng rất rõ ràng, bản thân anh nhất định phải thäng, hơn nữa phải thäng một cách gọn gàng dứt khoát, thế lực như nghiền ép. Như vậy mới có thể khiến anh làm tròn lời hứa, bảo vệ Hồ Lão và Hồ Bạch Linh.

Dẫu sao lần này Tân Trạm muốn giết Hùng ‘Văn Ân với Lịch Ám Tây, tất nhiên sẽ đắc tội với hai gia tộc lớn này. Chỉ có sức mạnh của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng mới đủ để làm khiếp sợ hai nhà này, khiến bọn họ không dám ra tay với cha con Hồ Lão nữa.

“Chàng trai, đến giờ rồi”

Có một hộ pháp yêu tộc đi vào mở lời nhắc nhở.

Tân Trạm mở mắt ra, đứng dậy.

Lúc anh đi ra điện nhỏ, đến võ đài Yêu Hoàng thì quảng trường này đã đông nghịt người rồi, rất nhiều tu sĩ yêu tộc khi thấy Tân Trạm đi đến, ai nấy cũng nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng sắc bén, mang sự phẫn nộ và châm biếm Mặc dù bọn họ rất hứng thú với trận đấu này, nhưng về kết quả thì họ không có bất cứ nghỉ ngờ nào cả, Thạch Chấn thắng là cái chắc.

Tân Trạm thì không hề để ý đến ánh mắt khiêu khích của những tên này, mà ánh mắt tạm thời dừng lại trên bức tượng cao lớn ngoài võ đài này.

Bức tượng được làm bằng đá lớn này là một người đàn ông khôi ngô tuấn tú. Ông ta đội một chiếc vương miện vàng, người mặc giáp vàng, ánh mắt mang vẻ nghiêm nghị, nhìn về phía xa xa “Đây chắc hẳn là Lăng Nhật Yêu Hoàng mà sách vở ghi chép lại” Tân Trạm âm thầm cảm khái, lúc đầu Lăng Nhật Yêu Hoàng dựa vào sức mạnh cá nhân mình làm cho yêu tộc nổi dậy, không còn bị Tam Tông nô dịch, quả thực xứng đáng lập một bức tượng, để cho người đời sau cung kính tưởng niệm.

“Ồ, tu sĩ loài người đối chiến lại là anh ta”

“Trong đám đông, có một hàng người khá nổi bật, bọn họ đều là trai gái trẻ tuổi, hơn nữa hơi thở không tầm thường, cho thấy tu vi khá Cao.

‘Và một cô gái trong đó, điềm tĩnh như hoa lan nở rộ thu hút không ít ánh mắt bốc lửa của tu vi trẻ tuổi.

Công chúa Lam Yên nhìn thấy Tân Trạm, bất giác hai mắt mở to và hơi kinh ngạc.

“Lam Yên, chính là tên này hại chúng ta không được tu luyện mà chạy đến đây xem anh ta đấu, cô quen biết anh ta?” Bên cạnh có một thanh niên yêu tộc, thân hình vạm vỡ, nhìn ánh mắt Lam Yên có chút kỳ lạ nên anh ta nói với vẻ vô cùng thích thú.

“Không tính là thân thiết lắm, chỉ là gặp qua vài lần trong thư viện” Lam Yên điềm tĩnh nói.

“Chính là người không có bất cứ hứng thú nào với công pháp, cuối cùng chỉ nhìn Yêu Hoàng chưởng, cái người người lập dị mà cô nói đó sao?” cô gái tàn nhang chớp mắt nói.

“Chính là anh ta, nhưng mà anh ta không phải người lập dị, lòng dạ không tệ, sau đó còn giúp tôi nữa” Lam Yên giải thích.

“Yêu Hoàng chưởng? Ha ha tên này rất ngông cuồng đấy” Một thanh niên mặt trắng cười giễu một tiếng, có lẽ vì Lam Yên luôn nói về Tân Trạm nên anh ta có chút khó chịu.

“Tâng ba thư viện, cũng có không ít công pháp nhân tộc, dẫu sao giữa hai bên có chỗ có thể lấy làm gương, nhưng người này chỉ nhìn Yêu Hoàng chưởng, tôi thấy chỉ là học trò mua danh cầu lợi thôi nhỉ”

“Cốt Lâm, anh nói như vậy có chút thiên vị.

Chàng trai này ở tầng ba, xem Yêu Hoàng chưởng đúng bảy ngày bảy đêm, anh xác định anh ta phát huy không được?” Cô gái tàn nhang đó phản bác lại “Bảy ngày? Nếu như bảy ngày mà anh ta có thể phát huy được Yêu Hoàng chưởng thì tôi sẽ ăn cái ghế này” Cốt Lâm nói một cách khinh thường.

Lam Yên không có tham gia vào cuộc nói chuyện của họ, mà nhìn có chút tò mò nhìn Tân Trạm ở trên võ đài. Anh thật sự có thể phát huy Yêu Hoàng chưởng không?

“Cậu đến rồi”

Ở trên võ đài, Thạch Chấn đã ngồi thuyền trên đó từ sớm, thực tế là anh ta không hề nghỉ ngơi, mà là vẫn luôn tu luyện ở đây suốt hai giờ đồng hồ.

Lúc Tân Trạm đi đến, Thạch Chấn mới mở mắt ra, đột ngột đứng dậy, giơ tay ra, cây giáo rơi vào lòng bàn tay.

“Cậu là tu sĩ loài người cũng không ức hiếp cậu, nên dùng cơ thể con người đấu với cậu”

Thạch Chấn đầy tự tin, anh ta tin răng cho dù không dùng đến cơ thể yêu thú thì Tân Trạm cũng không thẳng nối anh ta.

“Con người anh cũng có đạo đức đấy chứ, nếu đã như vậy thì tôi cũng không ức hiếp anh. Trận đấu lần này, tôi chỉ dùng phương pháp yêu tộc đối phó với anh là được rồi”

Lời này vừa dứt, khán giả được một phen dậy sóng.

Cơ thể Tân Trạm đặc biệt, có thể phát huy phương pháp yêu tộc, gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết chuyện này.

Nhưng cho dù anh có gặp gỡ bất ngờ, có thế phát huy công pháp yêu tộc, cũng không đồng nghĩa với việc anh có thể năm bắt được tinh hoa của công pháp yêu tộc, chứ đừng nói dùng cái này để đối phó với thiên tài bậc nhất Thạch Chấn.

Bình luận

Truyện đang đọc