TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Nhưng ở chỗ nhà chính của nhà họ Diệp, những người bị giam giữ là ông cụ Diệp và những người quan trọng nhất của nhà họ Diệp.

Một khi bọn chúng biết Diệp Châu đã có chuyện thì nhất định sẽ bắt đầu đề phòng, nếu muốn cứu ông cụ Diệp ra cũng sẽ khó hơn rất nhiều.

“Phân thân của ông ta không thể ở cách ông ta quá xa, có điều nếu chúng ta không ngăn lại kịp thì ông ta sẽ lén báo lại thật”

Tân Trạm cũng hiểu ra vấn đề, anh đột nhiên bay lên thả thần thức ra.

Mà đúng lúc này có một bóng người bay ra khỏi nhà cũ nhà họ Diệp, chạy trốn nhanh như chớp.

Tân Trạm cười gắn, từ hơi thở của ông ta thì đó chính là Tứ Trưởng Lão.

Có điều Tân Trạm không thèm đuổi theo, anh bay về hướng ngược lại.

“Thằng nhãi đó không đuổi theo mình mà chạy đi đâu thế?”

Diệp Khắc Long quay lại nhìn bóng Tân Trạm đã đi xa, thầm cảm thấy kì lạ.

Chỉ một tên Hợp Thể cảnh bát phẩm cũng không khiến nhà họ Diệp phải lo lắng.

Dù sao nhà họ Diệp cũng có mấy người Hợp Thể cảnh đỉnh cấp.

Nhưng thứ là Diệp Khắc Long lo lắng là thân phận của Tân Trạm.

Nếu như đẳng sau thăng nhóc đó là một thế lực lớn nào đó thì kế hoạch của bọn họ sẽ bị đe dọa.

“Không được, mình đã phải bỏ hết tất cả để đi theo lão nhị làm phản, nếu việc này mà thất bại thì mình sẽ không còn chỗ đứng ở nhà họ Diệp nữa”

Diệp Khắc Long nghiến răng nghiến lợi, cố gắng tăng tốc độ.

Chỉ cần chạy được khỏi Diệp Châu là có thể đi thẳng một đường báo chuyện này về.

Có điều khi Diệp Khắc Long thấy được hi vọng đang ở ngay phía trước, sắp lao ra khỏi nhà tổ của nhà họ Diệp đến nơi rồi.

Đột nhiên một tấm màn ánh sáng phủ từ trên trời xuống chắn ngay trước đường đi của ông ta.

Diệp Khắc Long đang định nhảy qua nhưng lại bị màn ánh sáng đẩy ngược trở lại.

“Sao lại thế được, mình là trưởng lão của nhà họ Diệp, có tư cách đi qua trận pháp mà”

Diệp Khắc Long hơi hoảng hốt, trận pháp của nhà họ Diệp sao lại ngăn cản ông ta.

Ông ta quay đầu nhìn ra đẳng sau, không biết từ lúc nào Tân Trạm đã đứng cách ông ta không xa.

“Do cậu giở trò”

Diệp Khắc Long vừa kinh ngạc vừa tức giận, ông ta chợt hiểu chuyện này là do Tân Trạm làm ra. Hóa ra thằng nhãi này không vội đuổi theo ông ta là vì anh chạy đến sửa lại mắt trận của trận pháp nhà họ Diệp.

Chỉ trong thời gian ngắn mà anh đã có thể đánh giá mọi chuyện chính xác như vậy.

Rốt cuộc thằng nhãi này là ai. Vừa có một người hầu cực mạnh, có thể nếm được độc trong đồ ăn, bây giờ lại còn có thể sửa trận pháp trong một thời gian ngắn.

“Không chạy nữa à? Ông vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây đi” Trần Trạm lạnh lùng nói.

“Đừng có hòng!”

Diệp Khắc Long gầm lên, ông ta vung tay đánh ra một đợt sương trắng lớn, che phủ cả bầu trời, sau đó ông ta nhanh chóng đổi hướng, chạy về phía trong nhà tổ của nhà họ Diệp.

Ông ta không muốn chấp nhận thất bại, ông ta muốn giãy dụa lần cuối cùng.

Một tòa cung điện sụp đổ trong chớp mắt, ở bên trong đó giam giữ mười mấy thanh niên.

“Mình quả là may mắn, không ngờ hướng mình chạy trốn lại đúng là chỗ giam giữ mấy người nhà họ Diệp”

Diệp Khắc Long vội vã hạ xuống, túm lấy một cô bé.

Diệp Thành và Cung Doấn cũng vừa lúc bay đến nơi.

“Đại ca Diệp Thành, cứu với, cứu em với!”

Bình luận

Truyện đang đọc