TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1396

 

Lúc tiến đánh Hiệp hội Võ đạo thủ đô, là Tô Uyên mang băng điêu đến cứu mình. Sức khỏe của mẹ chậm chạp không có cách nào khôi phục, là Tô Uyên mạo hiểm săn giết yêu thú, đưa đến Dược Vương.

 

Nơi thí luyện, mình bị đạo văn phản phệ, cũng là Tô Uyên là người dám đến đầu tiên. Nghĩ cách cứu Diệp Thành và Râu quai nón, Tô Uyên càng không hề do dự.

 

Tô Uyên vì chính mình làm nhiều như vậy, chút chuyện này thì coi là cái gì.

 

“Em cứ yên tâm dung hợp băng phách đi, chuyện khác cứ giao cho.

 

anh, trước kia đều là em giúp anh vượt qua khó khăn, lần này đến phiên anh giúp em chống đỡ mưa gió. Tân Trạm thề son sắt nói.

 

Sắc mặt của Tô Uyên tràn đầy dịu dàng, tựa vào ngực của Tân Trạm, Tân Trạm đỡ lấy Tô Uyên, cảm thấy cơ thể của cô lạnh buốt thì không khỏi đau lòng.

 

“Đúng rồi, khi em bị băng phách phản phệ đã tìm thấy một thứ tốt.”

 

Đột nhiên Tô Uyên nghĩ đến cái gì, bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ động, lấy ra một gốc tiên thảo đỏ tươi.

 

“Đây là Ngọc Tử tiên thảo, khi tu luyện giả đột phá cảnh giới Phân Thần, có được vật này, có thể tăng thêm cơ hội cảm ngộ thiên địa bản nguyên” Tô Uyên đặt tiên thảo vào trong tay của Tân Trạm.

 

“Em rơi xuống núi chính là vì lấy vật này cho anh?”

 

Cầm lấy tiên thảo, trong lòng Tân Trạm run lên, mũi vừa cảm thấy chua xót vừa có chút dở khóc dở cười.

 

Tiên thảo cũng không phải là vật không có chủ, những yêu thú ở trong núi rừng khi cảm ứng được tiên thảo, đều sẽ tiến về bảo vệ, cam đoan mình có thể nuốt chửng nó ngay lập tức.

 

Có thể suy ra, lúc ấy Tô Uyên vì muốn lấy được Ngọc Tử tiên thảo này mà trải qua một trận chiến lớn.

 

Thậm chí có khả năng, chiến đấu cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến cô bị chí hàn băng phách phản phệ.

 

Tô Uyên thật sự quá ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến anh cảm thấy áy náy.

 

“Anh đừng trách em, em cũng không nghĩ tới phản phệ sẽ đến nhanh như thế, tóm lại em là bệnh nhân, anh không thể mắng em nha”

 

Tô Uyên thè lưỡi, trong lòng Tân Trạm chỉ có thể nuốt xuống, khổ sở cười lắc đầu.

 

“Tân Trạm, anh nói chuyện với em đi, lâu lắm rồi chúng ta không ở bên cạnh nhau đấy”

 

Hai người dựa sát vào nhau rồi tâm sự một hồi.

 

Một lát sau, Tô Uyên ngủ thật say, do chí hàn băng phách tồn tại ở trong cơ thể của cô khiến khoảng thời gian này cô có chút suy yếu.

 

“Tô Uyên, bất kể em có bị băng phách phản phệ bao nhiêu lần, bất kể em có muốn bảo vật gì, anh đều sẽ mang đến cho em, anh sẽ không để em phải chết.”

 

Anh có chút đau lòng đặt Tô Uyên lên xe trượt tuyết, Tân Trạm thì thào nói nhỏ, giống như thề nguyện.

 

Anh nhẹ nhàng sờ lên cái trán lạnh buốt của Tô Uyên, sau đó đi ra đại điện.

 

“Thật xin lỗi cung chủ, đã để bà phải đợi lâu” Tân Trạm nói.

 

Cực Hàn cung chủ đã sớm đến, nhưng vẫn không tới quấy rầy hai người.

 

“Tôi nhìn ra được, tình cảm giữa hai người đúng là rất sâu đậm, nhưng việc cậu đến thăm đối với bệnh của Tô Uyên không có chỗ tốt nào đâu, sẽ chỉ càng làm cô ấy phân tâm mà thôi”

 

Cực Hàn cung chủ lãnh đạm nói: “Nếu cậu có thời gian đến thăm cô ấy, còn không bằng dùng thời gian đi tìm Máu của phượng hoàng băng và Băng Nguyên đan. Đó mới là thứ có thể cứu mạng Tô Uyên.

 

“Làm sao bà biết Tân Trạm không đi tìm chứ?” Diệp Thành lập tức không vui.

 

“Hừ, vậy cậu nói cho tôi, hai thứ đó, các người đã tìm được chưa?”

 

Chân bà bà lạnh lùng nói: “Đừng nói các người vất vả nhé, thế giới này chỉ nhìn kết quả thôi, cho dù có tìm được thật, tôi cũng chỉ coi là các người có chút bản lĩnh mà thôi.”

 

“Tân Trạm, lấy ra cho bọn họ nhìn đi”

Bình luận

Truyện đang đọc