TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1252

Dưới ánh trăng sáng tỏ, lão ta nhìn về phía rừng núi, cười híp mắt nói: “Anh bạn trẻ, nếu đã đuổi tới nơi đây, hà cớ gì mà không ra đây gặp mặt?”

 

Tân Trạm nhíu mày, nhưng không động đậy.

 

Nhìn chằm chằm ngọn núi bao la, ông lão kia cũng không nóng nảy, ông ta tiếp tục nói: “Anh bạn trẻ, cậu có thể không biết, cùng có chí hỏa, sẽ có một loại hấp dẫn nào đó.”

 

“Khi cậu có thể cảm nhận được chí hỏa trong cơ thể tôi, tôi cũng sẽ cảm nhận được sự khác biệt trong cơ thể cậu”

 

“Hơn nữa còn có một điểm, chỉ hỏa trời sinh có tính tranh đấu, thậm chí là chiếm đoạt. Cho nên khi đối phương phát ra chí hỏa thì bên kia dù sao chăng nữa, cũng không khống chế được hơi thở của mình”

 

Lão Hắc cười, lúc nói chuyện, lão ta phất tay một cái, bỗng nhiên nổi lên một ngọn hắc hỏa.

 

Sau đó Lão Hắc bóp mạnh một cái.

 

Âm!

 

Ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, hơi thở tỏa ra khắp nơi.

 

Trong cơ thể Tân Trạm có U Lam Minh Hỏa, trong nháy mắt liền có cảm ứng, điên cuồng mà nhảy lên.

 

Tân Trạm nhíu mày, mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, cố gắng áp chế xao động, nhưng ánh mắt của ông lão kia lại nhìn về phía Tân Trạm đang ẩn nấp trong rừng cây.

 

“Tìm được cậu rồi”

 

Ông lão cười, tung ra một đám hơi thở, thiêu đốt đến không còn một mảnh.

 

Sắc mặt Tân Trạm khẽ thay đổi, chậm rãi đi ra khỏi rừng cây.

 

“Tân Trạm, chúng ta lại gặp mặt rồi” Lão Hắc cười lạnh nhìn về phía Tân Trạm.

 

“Sao ông biết là tôi?” Tân Trạm hỏi.

 

“Đương nhiên, tôi đã biết người đuổi theo chính là cậu, thậm chí hơi thở cậu lưu lại trên người tôi, tuy rằng có chút tinh diệu, nhưng lúc mới bắt đầu tôi đã phát hiện”

 

“Đã như vậy, ông tại sao lại muốn dẫn tôi tới đây?” Tân Trạm hiếu kỳ nói.

 

“Đương nhiên là vì chí hỏa trong cơ thể cậu”

 

Lão Hắc cũng không giấu diếm, lạnh lùng nói: “Ở Hỏa Vũ Tông, tôi không có cơ hội ra tay với cậu, nhưng đến ngọn núi hoang này, cho dù cậu cầu cứu, trong chốc lát, tông chủ và Tam trưởng lão cũng tới không kịp”

 

“Ông muốn tôi động thủ? Xem ra, ông che dấu tu vi, hẳn là phải có cảnh thần phó phân nhất phẩm” Tân Trạm thản nhiên nói.

 

“Phán đoán của cậu rất lợi hại, nhưng đấu với tôi chỉ là hạ sách”

 

Lão Hắc cười nói: “Kỳ thật cậu có bao giờ suy nghĩ qua, cậu có chí hỏa thì tôi cũng có, thật ra chúng ta có thể trao đổi.”

 

“Nhưng ông là người của Nhiếp Vẫn, không sợ bị ông ta phát hiện sao?” Tân Trạm nheo mắt hỏi.

 

“Tôi và ông ta chỉ là quan hệ hợp tác, ông ta không điều khiển được tôi, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể thay đổi chí hỏa” Lão Hắc gạ gẫm.

 

“Các ngươi lấy được chí hỏa rồi, chỉ sợ Hỏa Vũ Tông càng bất lợi”

 

Tân Trạm nói.

 

“Dù sao Hỏa Vũ Tông đó với cậu cũng chẳng có quan hệ gì, cậu lo lắng làm gì chứ, Tân Trạm, làm sao? Nếu chúng ta đều lấy được chí hỏa, vậy thì không ai chịu thiệt”

 

“Cũng được thôi.”

 

Thật khiến Lão Hắc vui mừng, Tân Trạm vậy mà thực sự đáp ứng ông ta.

 

Người trẻ tuổi này thật ngu ngốc, bị mình lừa đến choáng váng đầu óc, chờ đến lúc trao đổi chí hỏa, sẽ giết anh.

Bình luận

Truyện đang đọc