TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 504

Sắc mặt ông cụ Tô nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

Không phải vì Tô Vũ chết, mà là bởi vì những lời này của Tần Trạm.

“Càn rỡ, quá càn rỡ rồi!” ông cụ Tô giận dữ: “Một thằng nhóc cũng dám uy hiếp đến tôi? Thật là có một lá gan to lớn!”

Mà Tiêu Dĩnh Thiến bên cạnh nhất thời lâm vào sụp đổ.

Bà ta còn rất yêu Tô Vũ, từ nhỏ đến lớn, vô luận anh ta muốn cái gì cũng có thể đạt được.

Thậm chí có thể nói, sở dĩ Tô Vũ lại cuồng ngạo như vậy, Tiêu Dĩnh Thiến cũng không thoát khỏi liên quan “Tô Vũ Tô Vũ làm sao có thể chết” Tiêu Dĩnh Thiến thấp giọng thì thào, sau đó điên cuồng hô to: “Ông nói dối, Tô Tề Hải, ông nói dối có đúng không! nó vẫn là con trai tôi!”

Bà ta xông lên đối diện Tô Tề Hải vừa vỗ vừa đánh, không còn nửa phần tao nhã.

Tô Tề Hải không lên tiếng, ông ta quay đầu bỏ đi.

Ông cụ Tô âm trầm nói: “Bất quá chỉ là một tên thằng nhóc, cũng dám uy hiếp đến trên tôi!”

Tổng quản ở một bên nhẹ giọng cười nói: “Thưa ngài, lực ảnh hưởng của một vị đại võ tông, chỉ sợ so với ngài tưởng tượng còn lớn hơn, ngài vẫn nên cẩn thận một chút đi.”

Ông cụ Tô nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Vậy anh đi giết anh ta cho tôi đi!”

Tổng quản lắc đầu nói: “Tôi chỉ có thể bảo vệ ngài chu toàn mà thôi.” Bên trong Hiệp hội Võ đạo thủ đô, mặt Thương Trụ xám xịt.

Anh ta ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt của anh ta là cực kỳ xấu.

“Làm sao có thể như vậy” Thương Trụ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt anh ta càng không tự giác mà nhìn về phía trong Hiệp hội Võ đạo thủ đô.

“Lập tức, lập tức triệu tập hội nghị!” Thương Trụ sốt ruột quát lớn.

Tin tức Tần Trạm giết chết Tô Vũ giống như pháo nổ, truyền khắp các tầng lớp xã hội, rất nhiều người thậm chí còn mộ danh mà đến, đi đến phủ Tần Trạm, muốn được che chở, nhưng rất đáng tiếc đều thất bại trở về.

Ngoài ra, rất nhiều người trong giới võ đạo chen chúc xông về phía Tần Môn.

Cách đây không lâu còn cho rằng Tần Môn sẽ suy bại, hiện giờ học môn như nước.

Chỉ trong ba ngày, Tần Môn đã chiêu mộ mấy ngàn người. Trong đó thậm chí còn bao gồm nhiều võ tông!

Càng có rất nhiều học môn đến cửa đến bái kiến, muốn kết thành đồng minh với Tần Môn.

Tần Trạm sống ẩn giấu trong Phủ Dược Thần, không có rời đi nửa bước.

“Sư phụ, hiện tại bọn họ đều nói anh là người đứng đầu trên thế gian!” Hứa Bắc Xuyên vẻ mặt hưng phấn nói.

Tần Trạm cười khổ nói: “Tôi cũng không biết đây là một chuyện tốt, hay là một chuyện xấu nữa.”

“Đương nhiên là chuyện tốt rồi!” Hứa Bắc Xuyên nói: “Hiện giờ nhà họ Tô bị thương nặng, thanh danh của Hiệp hội Võ đạo thủ đô cũng bị Thương Trụ làm cho ảnh hưởng, hiện tại đa số mọi người đều ủng hộ anh, nói anh là chiến thần thứ hai!”

“Ngay cả Đạm Thành hiện tại cũng bị ảnh hưởng, nghe nói tiền vốn được phân bổ từ trên, muốn trọng dụng đào tạo Đạm Thành!”

Tần Trạm yên lặng gật đầu, anh tính toán một chút thời gian, cách tết chỉ còn lại năm ngày.

“Hẳn là đã đến lúc rồi.” Tần Trạm bẻ bẻ ngón tay nói.

Tập đoàn Thương Thị tổ chức một cuộc họp cho công chúng vào cuối mỗi năm và bán các loại thuốc mới.

Mà những loại thuốc này, đều là đến từ tập đoàn luyện dược quốc tế.

Thông thường thời gian họp là khoảng vào ngày hai mươi chín, Tần Trạm và ông cụ Tô tử tính toán, quyết định ra tay vào ngày hai mươi chín.

“Trước đó, tôi phải làm một việc trước.” Tần Trạm hít sâu một hơi, chuẩn bị đi tới Hiệp hội Võ đạo thủ đô.

Mà đúng lúc này, Hiệp hội Võ đạo thủ đô lại chủ động đưa tới thiệp mời.

Nhìn tấm thiệp mời này, Tần Trạm nhíu mày nói: “Ý anh ta là sao?”

Thành viên phụ trách gửi lời mời đến nơm nớp lo sợ nói: “Tôi cũng không biết, là quản lý Thương Trụyêu cầu tôi gửi tới, anh đừng giết tôi.”

Tần Trạm liếc anh ta một cái, nói: “Tôi hỏi anh hai câu, anh phải thành thật trả lời.”

Người hội viên này quỳ xuống đất luôn miệng, cầu xin: “Cầu xin anh đừng giết tôi, tôi không muốn chết đâu.”

“Tôi từ khi nào đã nói muốn giết anh?” Tần Trạm có chút bất đắc dĩ: “Tôi hỏi anh, lúc trước khi tôi lần đầu tiên đến Hiệp hội Võ đạo thủ đô, vì sao ánh mắt các anh nhìn ta đều rất kỳ quái?” Anh đã biết gì rồi?”

Người hội viên này nơm nớp lo sợ nói: “Anh Tần Trạm, Anh Tần Trạm., chúng tôi có một thỏa thuận không thể tiết lộ, không thể nói ra ngoài, nếu không sẽ bị truy tố.”

“Không có việc gì, anh nói tôi sẽ không nói cho người khác biết.” Tần Trạm vỗ vỗ bả vai anh ta: “Huống chi, cho dù anh không nói, tôi cũng có thể dò xét thần thức của anh.”

Người hội viên này suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Anh ta còn chưa nói xong, đầu trực tiếp nổ tung!

Trong nháy mắt, biến thành một thi thể không đầu.

Biến cố này quá đột ngột, ngay cả Tần Trạm cũng không kịp phản ứng.

Anh ta ngơ ngác nhìn thi thể không đầu này, bi phẫn từ đáy lòng trỗi dậy.

“Hiệp hội Võ đạo thủ đô” Tần Trạm nghiến răng nghiến lợi, người hội viên này vô tội, cứ như vậy chết rồi!

Hiệp hội Võ đạo thủ đô từ trước đến nay đánh chính nghĩa lại dùng thuật làm người ta không chịu nổi như vậy!

“Haizz.” Tần Trạm hít sâu một hơi, anh nhận thư mời, sau đó khởi hành, đi tới Thủ đô!

Hiệp hội Võ đạo thủ đô, Thương Trụ và Thư ký Trịnh, đang chờ Tần Trạm. Đáy lòng bọn họ có vài phần khẩn trương, bốn phía hội trường, đều bố trí đại võ tông khí.

Tuy nói Hiệp hội Võ đạo thủ đô có hộ sơn pháp trận, nhưng vẫn làm cho đáy lòng bọn họ cảm thấy có vài phần bất an.

“Đàm phán có lẽ là lối thoát duy nhất của chúng ta. Thương Trụ trầm giọng nói.

“Thương hội viên, cứ như vậy sợ anh ta sao?” Thư ký Trịnh có vài phần không cam lòng nói.

Thương Trụ khẽ hừ nói: “Đương nhiên là không. Đại Võ Tông tuy mạnh, nhưng còn không phải vô địch, biện pháp giết anh ta có rất nhiều, chỉ cần lừa anh ta đến nơi không có người, tôi sẽ vận dụng lực lượng quân sự hiện đại, đem anh ta biến thành cặn bã!”

Thư ký Trịnh thản nhiên nói: “Quản lý Thương Trụ, tốt nhất anh nên tránh đi, e rằng Tần Trạm muốn giết anh, chúng tôi cũng không ngăn được.”

Thương Trụ sớm đã có ý này, anh ta bất quá là sợ mọi người không đáp ứng mà thôi.

Cho nên, sau khi nghe được lời của thư ký Trịnh, liền vội vàng gật đầu nói: “Được, vậy thì phiền thư ký Trịnh”

Sau đó, anh quay đầu và rời đi.

Vào buổi trưa, Tần Trạm đến cửa Hiệp hội Võ đạo thủ đô.

“Dừng lại.” Hai thủ vệ ngăn cản Tần Trạm: “Là người nơi nào?”

“Tân Trạm.” Tần Trạm nhã ra tên mình.

Nghe được hai chữ này, hai thủ vệ nhất thời kinh hãi biến sắc, thậm chí cả người run rẩy.

“Tần Trạm, mời ngài vào.”

Tần Trạm không để ý tới bọn họ, bước nhanh vào Hiệp hội Võ đạo thủ đô.

Khi vào cửa, Tần Trạm liền cảm giác được từ bốn phương tám phương truyền đến một cỗ uy áp.

“Đại võ tông khí?” Tần Trạm quét về phía bốn phía, khẽ hừ nói: “Đại võ tông khí cũng muốn tổn thương đến tôi sao?”

Nói xong Tần Trạm liền đi tới phòng họp, khi vào cửa, Thư ký Trịnh liền vội vàng đứng dậy, đưa tay cười nói: “Anh Tần Trạm, chúng tôi đã chờ anh rất lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được anh đến!”

Tân Trạm liếc anh ta một cái, căn bản không đưa tay ra, trực tiếp quay đầu vòng qua anh ta.

Tay thư ký Trịnh cứng đờ giữa không trung, có vẻ cực kỳ xấu hổ.

 

Bình luận

Truyện đang đọc