TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 498

Tay của Tần Trạm lại nhẹ nhàng nâng lên, mấy người này bay lên trời, rơi xuống trước mặt Tần Trạm.

“Ai bảo các người trốn ở đây?” Tần Trạm lạnh nhạt hỏi.

“Là… Là nhà họ Tô… Một người trong đó hoảng sợ nói.

Tần Trạm tiếp tục hỏi: “Các người ẩn nấp ở đây bao lâu rồi?”

“Hơn nửa năm… Bọn họ tiếp tục nói: “Có thể tha cho chúng tôi một mạng không?”

Tần Trạm xoa cằm nghĩ một lát, nói: “Nếu tha cho các người, các người truyền tin ra thì làm sao bây giờ?”

“Chúng tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật!” Mấy người này sốt ruột nói.

Tần Trạm thở dài, anh không đành lòng giết đám người này, tay khẽ vẽ ở trong không trung, vẽ ra một ấn ký, lần lượt chui vào trong thần thức của bọn họ.

“Chỉ cần các anh nhắc tới chuyện này, sẽ tự bảo bỏ mình.” Tần Trạm nói: “Các anh đi đi.”

“Cảm ơn!” Mấy người sốt ruột đứng dậy, đỡ nhau đi ra cửa.

Cụ Tô cảm thấy khó hiểu hỏi: “Vì sao không giết bọn họ?”

Tần Trạm cười nói: “Mỗi người đều không có cùng phương thức giải quyết. Cụ Tô chỉ cười, không nói câu nào.

Tần Trạm đứng dậy nói: “Cụ Tô, kế hoạch của ông vẫn tiến hành như cũ, cháu không muốn khiến nhà họ Tô sống qua năm nay…”

Sau khi nói xong, Tần Trạm đi ra cửa.

“Nhưng mà Tô Vũ kia…”

“Tô Vũ sẽ chết nhanh thôi.” Tần Trạm ngay cả đầu cũng không quay lại.

Cùng ngày, Tần Trạm rời khỏi Trường Đô.

Cách qua năm mới, chỉ còn sót lại mười ngày! Lúc này bầu không khí tết đã về, đi trên đường, thành phố lớn bắt đầu vắng vẻ, trong khi các thành phố nhỏ thì trở nên đông đúc.

Nước Mỹ, hiệp hội luyện dược quốc tế.

Khải Văn đã giết hội trưởng, mà kỹ thuật luyện dược cao siêu của ông ta, trải qua từng tầng so tài, cuối cùng trở thành hội trưởng mới.

Trong văn phòng, thư ký đi tới nói: “Hội trưởng Khải Văn, ông Tô tới đây.”

Khải Văn nhíu mày, cười nói: “Mau mời ông ta tiến vào.”

Một lát sau, Tô Yên Thế được thư ký dẫn tới trước mặt Khải Văn.

Ông ta cười nói: “Ông Khải Văn, không nghĩ tới hội trưởng nhanh chóng cưỡi hạc về tây nhanh như thế, mong ông Khải Văn nén bị thương.”

Nhắc tới lão hội trưởng, Khải Văn không khỏi giả bộ bị thương nói: “Haizz, sư phụ tôi đúng là mệnh khổ mà.”

Tô Yên Thế cũng giận dữ nói: “Đúng vậy, sắp tới lúc hưởng phúc, ai ngờ…

“Ông Tô không nói những chuyện này nữa.” Khải Văn xua tay nói: “Ông là khách hàng lâu năm của hiệp hội luyện dược quốc tế chúng tôi, nói ra hơn nửa tài chính của chúng tôi đều từ nhà họ Tô ông. Lượng lớn đan dược cuối cùng tôi đã sớm chuẩn bị, ông có thể mang đi bất cứ lúc nào.”

Trong lòng Tô Yên Thế nhẹ nhàng thở ra, ông ta nói: “Vậy thì tốt quá rồi, ông Khải Văn, đây là chi phiếu đưa cho ông.”

Khải Văn nhận lấy chi phiếu nhìn, chỉ thấy phía trên viết con số một trăm linh năm tỷ.

“Mẹ nó, hàng năm lão già kia kiếm được không ít tiền đâu.” Khải Văn nhận lấy chi phiếu, không nhịn được nghĩ thầm trong lòng.

“Được, vậy thì cảm ơn ông Tô, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Khải Văn cất chi phiếu, đứng dậy nói.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, từ khi Tần Trạm xuất hiện, động tác của Âm Minh Tông giảm đi nhiều.

Mà Tô Vũ càng nhiều ngày không rời cửa, cả ngày bế quan.

Cuối cùng lúc cách năm mới còn một tuần, Tô Vũ rời khỏi Âm Minh Tông.

“Tông chủ!”

Mấy trăm người của Âm Minh Tông quỳ gối trước mặt Tô Vũ, liên tục hét to.

“Tông chủ, ngài xuất quan rồi.” Một võ tông đi tới trước mặt Tô Vũ, chắp tay nói.

Tô Vũ nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Đi, hạ chiến thư với Tần Tram.”

“Dạ!” Võ tông này hét to một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Lúc chạng vạng tối cùng ngày, một tiếng quát chói tai truyền từ trên không phủ Dược Thần tới.

“Tần Trạm, ra ngoài tiếp chiến thư” Anh ta đứng trên không phủ Dược Thần liên tục gầm thét.

Tiếng gầm giận dữ này kinh động vô số người, Tần Trạm cũng đi từ trong phủ trưởng lão ra.

Anh nhìn người mặc áo choàng đen ở trên không trung, cau mày nói: “Anh kêu to cái gì? Không biết phủ chủ đang ngủ sao?”

Người mặc áo choàng đen kia hừ lạnh nói: Tần Trạm, đây là chiến thư tông chủ của tôi dành cho cậu, nhận lấy!”

Anh ta ném chiến thư trong tay xuống, sau đó hừ lạnh nói: “Rửa cổ, đợi chết đi, Âm Minh Tông tôi chắc chắn sẽ dùng máu tươi của cậu đúc sơn môn!”

Đúng lúc này, Tần Trạm vung tay lên một tia sáng màu vàng kim trực tiếp đánh người mặc áo choàng đen này ngã xuống!

Dưới một chưởng này, người mặc áo choàng đen ngã xuống đất, không ngừng hộc máu.

“Lời nói của tôi anh không nghe hiểu sao?” Tần Trạm cau mày nói: “Phủ chủ đang ngủ, anh la to cái gì? Đánh thức bà ấy anh chịu trách nhiệm được không?”

Thân thể người mặc áo choàng đen gần như bị đánh vỡ, máu tươi trong miệng anh ta càng phun ra ào ạt như suối.

“Cậu không biết hai quân giao chiến không chém sứ giả à?” Người mặc áo choàng đen này dốc hết toàn lực, không cam lòng nói ra những lời này.

Tần Trạm lắc đầu nói: “Hai quân? Hai quân gì cơ? Ở đâu?” Người đàn ông mặc áo choàng đen kia vốn chịu trọng thương, nghe thấy lời Tần Trạm nói xong, lại càng bị tức chết tại chỗ.

“Là cái thá gì chứ.” Tần Trạm giơ chân lên, đá anh ta bay ra ngoài.

Tần Trạm mở chiến thư lấp lóe ảnh sáng vàng, vừa mới mở ra, một tia khí màu đen bắn thẳng về phía đồng tử Tần Tram!

“Ong!

Lúc này đôi mắt Tần Trạm cũng lóe lên ánh sáng, trực tiếp chặt đứt khí đen này!

“Tô Vũ này đúng là âm hiểm.” Tần Trạm hừ lạnh nói: “Loại thủ đoạn này có thể thương tổn được tôi sao?”

“Tần Trạm!”

Đúng lúc này, trên chiến thư lại dấy lên hai khí đen!

Khí đen quanh quẩn trên không, chậm rãi ngưng tụ thành một hình người!

“Tần Trạm, ba ngày sau gặp ở dưới núi Côn Luân.” Tô Vũ đứng giữa không trung, lạnh lùng nói.

“Được.” Tần Trạm đồng ý.

Tô Vũ còn định nói vài câu nữa, lúc này Tần Trạm trực tiếp giơ tay lên, bóp chặt lấy đạo thần thức này của anh ta.

Trong Âm Minh Tông, sắc mặt Tô Vũ xanh mét.

“Tần Trạm, tôi nhất định phải băm cậu ra vạn đoạn!” Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong một ngày ngắn ngủi, tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài.

Rất nhiều người bắt đầu tiến tới dưới chân núi Côn Luân, cho dù nơi này là một khu không người, bọn họ cũng chiếm được vị trí của mình.

Có người đứng trên núi, có người cách mấy trăm mét đặt cameras.

Trong Âm Minh Tông, Tiêu Dĩnh Thiến và Tô Tê Hải đã sớm tới đây.

“Con trai, giữ mạng chó của Tần Trạm, mẹ muốn nhìn cậu ta quỳ trước mặt mẹ cầu xin tha thứ!” Vẻ mặt Tiêu Dĩnh Thiến phẫn nộ nói.

“Chuyện này thì không cần. Nhưng Tần Trạm này liên tục khiến nhà họ Tô mất hết mặt mũi, giết cậu ta như vậy, đúng là có lợi cho cậu ta quá.” Tô Tề Hải cũng gật đầu nói.

Tô Vũ cười mỉa nói: “Ba, mẹ, hai người yên tâm đi, Tân Trạm là kẻ thù lâu năm của con, con tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu ta.”

“Con sẽ cắn nát huyết nhục Tần Trạm từng chút, rút sạch xương cốt cậu ta, lột da xuống, treo ở cửa Âm Minh Tông con!”

Bình luận

Truyện đang đọc