TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 637

“Ngọn lửa màu đen? Quả nhiên là như vậy, tôi biết rồi”

Giọng Diệp Thiên Vọng đột nhiên nặng nề.

Dường như ông ta đã đoán ra được thân phận của đối phương. “Cảm ơn Cậu Trạm Trạm. Chuyện này rất quan trọng đối với ban an ninh của quan Diệp, có gì cần giúp cứ liên lạc bất cứ lúc nào. Tân Trạm suy nghĩ một chút rồi nói.

Những võ giả này quá mức ngông cuồng, không hề kiêng kỵ đối với việc phá hoại cuộc sống của người bình thường. Tân Trạm cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, nên giúp Diệp Thiên Vọng chia sẻ một chút.

Diệp Thiên Vọng đồng ý cho chuyến bay tiếp tục khởi hành thuận lợi.

Sau khi đến châu Âu sẽ có người của an ninh đưa hai người đi.

Thuận lợi khôi phục lại trật tự, hành khách ở khoang hạng thương gia nhìn về phía Tân Trạm tràn đầy sự sùng

Không ít người đến cảm ơn Trạm.

Ánh mắt nữ tiếp viên hàng không cũng liên tục hướng đến, còn đưa rất nhiều thức ăn và rượu đến cho Trạm.

Điều này khiến cho Đỗ Trung Hải càng tức giận. “Thực lực của anh rất mạnh, anh là người của tông môn ở Việt Nam sao?” Ánh mắt Angela dao động, tò mò hỏi. “Cứ coi như là vậy đi.” Tần Trạm cười một tiếng, nếu như coi mình là người của Tân Môn. “Tu vi của cô cũng không tồi. Cô từng học ở Việt Nam “Không, ông ngoại của tôi là một võ giả, ông ấy đã truyền công pháp lại cho tôi.” Angela lặc đầu nói. “Tôi là tây lại Việt

Nam. “Thì ra là như vậy.” Tân Trạm gật đầu một cái. “Cậu thật sự không nhận ra tôi sao?” Angela có chút không cam lòng nói. “Không phải có tên Angela sao?” Tần Trạm hơi sững sờ. “Bỏ đi. Nếu như sau này anh tới xứ sở sương mù thì hoàn nghênh anh tới nhà tôi làm khách” Angela hoàn toàn bỏ cuộc.

Cô ta còn tưởng rằng, với danh tiếng của cô ta thì khắp cái Việt Nam này không có ai là không nhận ra cô ta.

Mấy giờ sau.

Máy bay thuận lợi đáp xuống một sân bay nào đó ở châu

Âu.

Lúc máy bay đang hạ cánh, Đỗ Trung Hải nhìn Tần Trạm đầy oán hận, dường như ông ta muốn khắc cốt ghi tâm dáng vẻ của Tân Trạm vào trong trí nhớ.

Tần Trạm tùy ý quét qua người ông ta, Đỗ Trung Hải có chút sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống. Một tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ngay cả hứng thú dạy dỗ ông ta, Tần Trạm cũng không còn nữa.

Ông ta lắc đầu một cái rồi bước xuống máy bay.

Trước khi Tần Trạm tới, anh đã gọi điện thông báo Tăng Lực đến đón. Cho nên, anh không hề lo lắng rằng sẽ không tìm được chỗ.

Đỗ Trung Hải chờ Tân Trạm đi xa, ánh mắt oán hận lấy điện thoại ra, gọi một số điện thoại.

Lúc ở trên máy bay, Tân Trạm không những làm mình bị thương mà anh còn đánh ông ta nữa.

Mỗi thù này, Đỗ Trung Hải không thể không báo. Huống hồ, nơi mà Tần Trạm đến chính là địa bàn của ông ta.

Ông ta đã thể, nhất định phải bắt được Tân Trạm, sau đó hành hạ anh đến chết. “Điều tra người này cho tôi. Ngồi cùng chuyến bay với tôi, chỗ ngồi là không cần. Tôi biết phải làm sao để tìm được anh ta rồi.”

Đỗ Trung Hải cúp điện thoại, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Tân Trạm đang đi về phía quốc lộ bên cạnh sân bay. ở đó đang đỗ mấy chiếc xe sang trọng, còn có cả mấy người Việt Nam ra nghên đón. “Người của nhà họ Tăng đúng không ta?” Đỗ Trung Hải nhận ra mấy người kia, ông ta cười nhạt.

Mặc dù nhà họ Tăng là dòng họ nổi tiếng ở châu Âu nhưng so với thế lực của ông ta thì không đáng để nhắc đến.

Tân Trạm này chết chắc rồi.

Đường quốc lộ bên cạnh sân bay.

Tăng Lực và mấy người nữa cùng đang đứng ở đây, chuẩn bị nhận điện thoại. “Anh cả, chuyện anh nói đều là thật sao?”

Anh ta nhìn người thanh niên cà lơ phất phơ ở bên cạnh nói. “Thật sự có người đi vào sâu trong Mật kính đảo Cực Quang, còn có người đã giúp đỡ tiêu diệt toàn bộ sói hoang rồi. Bây giờ, em còn nói là anh ta có thể trị hết bệnh cho ba sao?”

Người thanh niên giễu cợt nói: “Anh cả, không phải là anh bị lừa đấy chứ.”

“Im miệng, năng lực anh Trạm, cậu và tôi có thể đoán mò được sao?”

Tăng Lực nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, khiến trách người thanh niên kia. “Tăng Thông, anh cảnh cáo em. Nếu em không quản được cái miệng của em thì bây giờ lập tức bỏ về cho anh.”

Trong lòng Tăng Lực, Tấn Trạm nhất định không phải là một nhân vật tầm thường. Anh ta không cho phép người khác coi thường anh. “Xí, không phải là em đang lo lắng là anh sẽ để cho nhà họ Tăng của chúng ta bị thua thiệt hay sao.” Tăng Thông hừ nhẹ “Gần đây, anh mua nhiều linh được như vậy đã xài hết bao nhiêu tiền bạc của nhà họ Tăng chúng ta rồi. Đừng để công sức cuốn theo dòng nước trôi

Hai người đang nói chuyện thì Tần Trạm đi tới. “Anh Trạm.” Tăng Lực vội vàng đi lên chào hỏi. Tóc Vàng ở một bên cũng nhận lấy hành lý của Tân Trạm. “Anh Trạm, giới thiệu với anh một chút, mấy người này đều là con cháu của nahf họ Tăng” Tăng Lực vội vàng giới thiệu hết một lượt.

Tần Trạm cũng mỉm cười lên tiếng chào. “Anh cả, đây chính là anh Trạm sao?” Lúc này, mắt Tăng Thông nhìn chăm chăm Tân Trạm, dường như là rất kinh ngạc. “Tệ hơn trong tưởng tượng của em nhiều quá đi mất.” Tăng

Thành ngờ vực nói. “Sao thế, anh tưởng tượng tôi như thế nào?” Tần Trạm hỏi. “Anh cả phóng đại về anh như vậy, không gì là không thể Tôi còn nghĩ anh là một lão giả

Tăng Thông cười nói: “Người anh em, nhìn anh còn nhỏ hơn tôi một chút, thế mà cái gì cũng biết. Không phải là anh muốn lừa anh tôi, lừa cả nhà họ Tăng chúng tôi chứ?”

“Em im miệng lại, cút về đi. Tăng Lực đột nhiên giận dữ, chỉ vào người bên cạnh.

 

Tăng Thông hừ một tiếng, quay đầu đi. “Anh Trạm, thật xin lỗi. Em trai của tôi có chút lỗ mãng. Vốn dĩ tôi không định đưa nó đến nhưng nó nhất định đòi đến đây. Tăng lực cười khổ nói. Anh ta cũng rất nhức đầu với Tăng

Thông. “Không sao đâu.” Tần Trạm mỉm cười. “Anh Trạm anh xem, anh muốn đến khách sạn trước hay là đến nhà tôi trước?” Tăng Lực nói. “Tôi không mệt, đến thắng nhà xem bệnh cho ông cụ đi. “Cảm ơn anh Trạm. Tăng Lực vui vẻ, vội vàng đưa Tân Trạm lên xe.

Đoàn người rời khỏi sân bay, chẳng mấy chốc đã lái xe về đến ngoại thành. khác với người Việt Nam, ở phương Tây, những người có tiền không thích ở thành phố áo mà thích chuyển đến những biệt thự ở ngoại thành.

Đường đến nhà họ Tăng cũng đi qua một cánh rừng. Tựa núi nhìn sông, phong cảnh hữu tình. Đỗ xe trước một ngôi nhà được xây dựng theo kiến trúc châu Âu rất sang trọng và tươi sáng, Tân Trạm xuống xe.

Lực mời Trạm vào nhà. “Anh Trạm, không giấu gì anh. Mười mấy năm qua, tôi cũng đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền bạc để mời rất nhiều chuyên gia nước ngoài và Việt Nam đến. Nhưng kết quả đều thất bại. Bệnh của ba tôi ngày càng trầm trọng hơn, trong lòng tôi cũng rất đau xót “Ba anh là sau khi giao với người khác mới bị thương thành bệnh. Theo lí mà nói, loại bệnh này cũng phải chuyển biến tốt hơn theo thời gian mới đúng” Tân Trạm cũng cảm nhận được điều gì đó kỳ quặc. “Đúng vậy, chuyện này tôi cũng không nghĩ Tăng lực thở dài, đưa Trạm đến một phòng ngủ trong biệt thự. “Tăng Lực về rồi đấy à” Bên trong phòng ngủ, nhìn qua thì một ông lão khoảng trên dưới sáu mươi tuổi đang nằm trên giường.

Bên cạnh, ngoại trừ mấy người giúp việc ra thì Tăng Thông cũng ở đây. “Sao em lại chạy đến Tăng Lực khó chịu “Anh cả, thân y Trạm đến chữa bệnh cho ba em. Thân là con trai, em ở bên cạnh không phải rất bình thường sao?” Tăng Thông híp mắt cười nói. “Chẳng lẽ anh không muốn em được nhìn thấy quá trình chữa bệnh cho ba à? Hay là giống như một số người nói là anh muốn lén lút hại chết bạ?”

Vô liêm sỉ, em nói cái gì cơ? Tăng Lực cả giận nói. “Anh cả, anh là người thừa kế, ba chết đi thì anh là người được lợi nhất. Những năm gần đây, anh tiêu bao nhiều tiền rồi nhưng mà ba vẫn không khả lên được, người ngoài có lời ra tiếng vào cũng là bình thường thôi mà.” Tầng Thông mỉm cười nói. “Bây giờ, anh lại mời đến một thân y chẳng ra làm sao Điều này khó tránh khỏi khiến cho cấp dưới hoài nghị nha

Bình luận

Truyện đang đọc