TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 2644

“Được thôi, quả thực là tôi đã cố ý lấy ra” Tân Trạm mỉm cười, cũng không tiếp tục che giấu cái gì nữa.

Cái nhìn của anh về Giang Kim Thanh không tệ, trên chiếc thuyền đều là tu sĩ lạ mặt, nhưng Giang Kim Thanh bằng lòng tiêu tốn tiên thảo nghĩ cách cứu mọi người, sau chuyện đó cũng không đề cập đến chuyện bồi thường, ít nhất cho thấy lòng dạ tên nhóc này không tệ. Hơn nữa thấy anh ta rất cố chấp, Tân Trạm cũng chỉ nói thêm vài câu.

Giang Kim Thanh nghe xong, trong hai mắt cũng là sáng ngời, vẻ mặt được chỉ dạy, lại chắp tay với Tân Trạm một lần nữa.

“Rất cảm ơn đạo hữu đã giải thích nghi ngờ. Phải rồi, đạo hữu lên linh châu này cũng là vì muốn đi tới sâu bên trong Bắc Vực, không biết có bằng lòng đi cùng không?”

“Có lẽ đạo hữu cũng có linh châu, nhưng tốc độ linh châu của tôi không tính là chậm, hơn nữa ba người cùng đi, có thể phối hợp với nhau. Điều khiển linh châu cũng rất mệt, có người thay đổi cũng tốt” Giang Kim Thanh niềm nở mời.

“Giang đạo hữu không phải muốn đi chữa bệnh cho tiền bối gì đó sao?” Tân Trạm nói.

Mặc dù Giang Kim Thanh nói không sai, nhưng dù sao giữa hai người không có tình cảm qua lại gì, Tân Trạm cũng không muốn quá dính vào những chuyện khác.

“Ồ, đó là cháu trai bị bệnh của một tiền bối, thực ra cũng không phức tạp, rất dễ dàng điều trị, chẳng qua là người Độ kiếp cảnh đại năng ở Cực Hàn cung này đã chăm sóc tôi, lại cộng thêm bà ấy rất thương đứa trẻ, vì vậy đặc biệt mời tôi tới xem, có lẽ có thể tiếp tục lên đường nhanh thôi” Giang Kim Thanh nói.

“Giang đạo hữu, anh nói Cực Hàn cung sao?”

Vốn dĩ Tân Trạm muốn từ chối, nhưng nghe thấy ba chữ này, trái tim lại rung động.

Cực Hàn cung, đây không chính là nơi ở của Tô Uyên sao?

“Không sai, tiền bối đó chính là trưởng lão Thái Thượng của Cực Hàn cung, là người rất tốt bụng. Chẳng lẽ đạo hữu có quan hệ với Cực Hàn cung sao?” Giang Kim Thanh hỏi.

“Không giấu gì anh, lần này tôi lên đường dự định đi thành phố Mạc Châu, thuận tiện đến thăm Cực Hàn cung” Tân Trạm nói.

“Ha ha, vậy thì quá thích hợp rồi” Giang Kim Thanh cười nói.

“Sao lại nói thế?” Tân Trạm sững sờ.

“May mắn tôi cũng đã từng đến Cực Hàn cung vài lần. Đạo hữu cũng biết, Cực Hàn cung chỉ tuyển nữ đệ tử, nhưng rất ít người biết rằng, thực ra trong vòng trăm dặm xung quanh Băng Cung đã không cho phép tu sĩ nam tiến vào. Nếu như không có người tiến cử, dù anh có chuyện quan trọng phải đến trong Băng Cung đều cần chờ thời gian dài, phải vất vả ở bên ngoài chờ đợi rất lâu”

“Còn có loại quy định như vậy sao?”

Tần Trạm cau mày, khi anh lật xem sổ sách của nhà họ.

Diệp không thấy những chuyện như vậy.

Cũng không biết, có phải quy định mới trong vài trăm năm này hay không.

Nhưng nếu thật sự như vậy, mình muốn gặp Tô Uyên thì có hơi phiền phức rồi.

“Nhưng đến lúc đó tôi cầu xin tiền bối một chuyện, để bà ấy cho anh thư tiến cử, sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, không có vấn đề gì” Giang Kim Thanh chủ động đề nghị giúp đỡ nói.

Trước đây Tân Trạm giảng giải bí mật của linh thảo, Giang Kim Thanh cũng hưởng được rất nhiều lợi ích, vừa hay lấy chuyện này trả ơn cho Tân Trạm.

“Cũng được, vậy tôi cảm ơn Giang đạo hữu trước”

Tân Trạm mỉm cười, cũng thay đổi ý nghĩ ban đầu sang đồng ý.

Nếu đã trùng hợp như vậy, có thể gặp được trưởng lão Thái Thượng của Cực Hàn cung trước, vậy cũng có thể đến xem, hoặc có lẽ còn có thể biết được một chút chuyện liên quan đến Tô Uyên từ trong miệng đối phương.

“Anh trai, chỉ là một bí mật của linh thảo, tên nhóc này cũng chỉ là một kẻ tán tu,anh quá lễ độ với anh ta rồi” Cô gái mặc áo hồng có vẻ có chút không hài lòng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc