TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1821

 

“Sau này chắc là em sẽ vẫn ở Cực Hàn Cung, nếu như anh tìm ra biện pháp rồi, có thể tới đó tìm em” Tô Uyên nói.

 

Tân Trạm gật đầu.

 

Đối với những chuyện này, mình cũng có một chút mặt mày.

 

Kí ức mà Như Ý tiên tôn để lại, nội dung bên trong vô cùng phong phú và uyên thâm nhưng lại rất rối loạn, tạm thời Tân Trạm vẫn chưa có đầu mối để lý giải nó. Nhưng anh du sơn ngoạn thủy, gần như đã đi khắp nơi trên thượng giới Đại Lục này là sự thật.

 

Nếu giống như mình suy đoán.

 

Thì sau những dãy núi không ngớt kia sẽ là một thế giới khác, rất có thể Như Ý tiên tôn đã từng đi tới đó.

 

Dù sao những dãy núi không ngớt này cũng giống như kỳ quan trên thế giới này vậy, tiên tôn thích đi du lịch sưu tâm dân ca chắc chắn sẽ không bỏ lỡ những kỳ quan đó.

 

Nhoáng một cái bảy ngày đã trôi qua.

 

Mấy ngày này mọi người ở bên trong Thánh Cảnh, cũng thu hoạch được tương đối kha khá, tu vi của mọi người đều đạt tới cảnh bình, cũng đã đến lúc phải rời đi.

 

Sau khi bay ra khỏi Đông Hoàng Thánh Cảnh, mặc dù trong lòng tràn đầy lưu luyến, nhưng Tân Trạm và Tô Uyên cũng chỉ có thể tạm thời tách nhau ra.

 

Tân Trạm đột nhiên nhớ lại, lúc trước sự phụ của Tô Uyên từng nói, nửa năm sau sẽ có đại nạn trời đất, cho nên lúc đó không cho hai người bọn họ gặp mặt nhau, cũng không biết trời xui đất khiến thế nào hai người lại đi vào giới này, không biết đại nạn kia có ứng nghiệm hay không.

 

“Tân Trạm, tôi quyết định sẽ quay về Nam Vực, chúng ta tạm biệt ở đây đi” Sau khi Tô Uyên rời đi, Liễu Mộng cũng mở miệng nói.

 

Mình ở bên ngoài ngây người cũng lâu rồi, trải qua rất nhiều chuyện vui có bưồn có. Liễu Mộng cảm thấy mình cũng đã trưởng thành lên không ít, trải qua chuyện của Cổ Nguyệt Linh, cô đột nhiên nhớ đến mẹ của mình.

 

Hơn nữa ba cũng đã nói sau khi cô trở về, cũng sẽ không nhúng tay vào tự do của cô nữa, Liễu Mộng suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng vẫn là đứa quyết định quay về Nam Vực.

 

“Ừm, nhưng lúc tôi đi Nam Vực, cô phải tận tình làm tròn chức trách của chủ nhà nhé” Tân Trạm cười nói.

 

“Nhất định, đến Nam Vực cứ xông xáo, nếu như đắc tội đại năng cứ nói tên của tôi ra, tôi bảo kê cho anh” Liễu Mộng kiêu ngạo nói.

 

“Chị Mộng, em có thể đi tìm chị không?” Cổ Nguyệt Linh có chút không nỡ nói.

 

Mục đích trước đây của cô là giúp mẹ có thể đạt được ước muốn, tiến vào nhà họ Cổ có được sự nhìn nhận và tán thành của người nhà họ Cổ, bây giờ nhờ có Tân Trạm cô đã thực hiện được nguyện vọng đó.

 

Hơn nữa ở nhà họ Cổ, kỳ thật cô cũng không được thoải mái cho lắm, cho dù ba đối xử với cô rất tốt, Người phụ nữ cũng không dám giở trò hãm hại cô nữa, nhưng Cổ Nguyệt Linh rất khó chịu, cũng không kết giao được nhiều bạn bè.

 

Nhưng trong khoảng thời gian ở chung với nhau này, Cổ Nguyệt Linh và Liễu Mộng lại trở thành bạn bè.

 

Dù sao sau này mình khẳng định sẽ phải rời khỏi nhà họ ©ổ đi xông pha thế giới, đi theo Liễu Mộng thám hiểm chắc chắn sẽ rất kích thích.

 

“Em ư, chị cần em làm cái gì?” Liễu Mộng cố ý trêu chọc nói.

 

“Chị Mộng, chị đây là đang xem thường em à, nói cho chị biết con Tuyết Nhi này của em nhìn thế thôi nhưng lợi hại lắm, không chỉ có thể tìm ra mảnh vỡ thánh tuyền, còn có rất nhiều bảo bối bí mật nó đều có thể ngửi ra”

 

“Vậy được rồi, nể mặt con Tuyết Điêu này của em, chị có thể miễn cưỡng để em đi theo chị”” Liễu Mộng nói.

 

Cổ Nguyệt Linh muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, mình còn không đáng giá bằng sủng vật.

 

Nhìn bộ dạng kia của Cổ Nguyệt Linh, mấy người đều bật cười.

 

“Mọi người, vậy tôi xin phép đi trước đây, nếu có chuyện gì nhớ liên lạc với tôi nhá, cho dù xông pha khói lửa, vào nơi nước sôi lửa bỏng quyết không chối từ” Nhiếp Phong Đình vừa chắp tay, vừa ngạo nghễ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc