TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 955: Chỉ trong phút chốc đã hóa thành hư không

“Mọi người, Diệp Thành không hề lừa mọi người đâu, anh ta cũng không thể tự lừa gạt bản thân được mà”

Bồ Tùng Nhân thấy ba người có vẻ không tin thì nở nụ cười rồi nói: “Không lừa mọi người làm gì, nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh Tần Trạm đối phó với huyễn thú đáng sợ thì tôi cũng khó mà tin được”

“Vậy thì tôi cũng khá trông chờ vào tài năng kinh động lòng người của anh Tần đây rồi” Cố Minh Ân cũng nở nụ cười Thời gian trôi qua được một chút, chẳng mấy chốc mà đã một tiếng, rõ ràng mọi người đều cảm thấy hơi bất an.

Nếu trước kia sau khi vượt qua cửa ải họ vẫn còn cơ hội thì bây giờ ngay cả một chút cơ hội họ cũng không có. Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn như vậy, họ không thể vượt qua cửa ải này được.

Gó thể nói, nếu Tân Trạm không xuất hiện nữa thì những người này hoàn toàn từ bỏ cơ hội vượt qua cuộc khảo nghiệm.

“Cái tên Tân Trạm thối tha này sao còn chưa tới vậy? Chắc không phải cậu ta đang mải anh anh em em với Tô Uyên đâu nhỉ? Ông đây đã lỡ mồm phét lác rồi, cậu đừng có khiến tôi mất mặt đấy nhé” Diệp Thành gãi gấi đầu rồi lẩm bẩm trong sự lúng túng.

“Anh anh em em với cả tên thối tha là nói ai vậy hả?” Đúng lúc đó, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ sau lưng Diệp Thành.

“Tất nhiên tên thối tha là chỉ… Tân Trạm cuối cùng thì thằng nhãi nhà cậu cũng sợ.

Diệp Thành thấy Tân Trạm thì cười âm lên chạy tới đấm anh một cái.

“Diệp Thành, thãng ngu nhà cậu.”

Da đầu mọi người đều căng ra, chẳng nhẽ Diệp Thành đã quên rằng không được phép di chuyển ở đây hả?

“Gầm!”

Sau khi Diệp Thành di chuyển thì tất cả huyễn thú bên trong không gian đều tỉnh dậy ngay tức khắc. Chúng gầm lên rất to khiến những tiếng kêu bay vút lên tận trời xanh rồi sau đó bao vây lấy những người bên dưới.

“Xin lỗi mọi người, tôi quên mất” Diệp Thành cười xấu hổ rồi nói: “Nhưng mọi người không cần lo lắng, có Tân Trạm ở đây thì những con huyễn thú này cũng chỉ là bọt biển thôi”

“Mọi người muốn nhờ tôi đối phó với huyễn thú à?” Cuối cùng Tần Trạm cũng hiểu ra, bảo sao mấy người này lại ngồi im không nhúc nhích ở đây.

“Anh Tần, phiền anh rồi, phần thưởng ở tầng năm mươi hậu hĩnh quá nên chỉ có thể nhờ anh hỗ trợ chúng tôi thôi” Thánh Tử Khấu Tiên Tông nói mà mặt đỏ bừng lên.

Trong số những người đang có mặt ở đây thì anh ta là người ít thân quen với Tân Trạm nhất, bị Diệp Thành kéo qua nên mới nhập hội, thế nên bây giờ mở lời mong Tần Trạm giúp đỡ thì anh ta cảm thấy hơi ngại.

Nhưng không riêng gì anh ta mà Cố Minh Ân và Chúc Diêu cũng cười cười một cách ngượng ngùng.

Càng nhiều người thì số lượng huyễn thú mà họ phải đối mặt càng nhiều gấp đôi “Không sao đâu, trong tình huống tồi tệ như trước kia mà mọi người vẫn lựa chọn ủng hộ tôi nên chút chuyện này thì có thấm vào đâu chứ” Tân Trạm cười nhạt, không hề từ chối yêu cầu của họ.

“Tân Trạm, anh có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?” Chúc Diêu nhíu mày nói.

Bấy giờ huyễn thú đã tiến đến rất gần nên họ cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi.

“Không cần đâu” Tân Trạm lắc đầu một cái rồi không nói gì nữa.

Bóng dáng anh chỉ hơi rung chuyển rồi lao về phía những con huyễn thú đang dần trỗi dậy kia.

Hàng chục con huyễn thú bậc cao đang vờn quanh trên đỉnh đầu, tỏa ra uy quyền tràn ngập cả không gian. Đôi mắt chúng cũng đã đỏ ngầu, ẩn chứa sát ý vô cùng nồng nặc.

Nhưng Tân Trạm chỉ một thân một mình tiến tới, thậm chí anh còn không rút kiếm Thanh Đồng ra. Bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng lọt vào giữa đám quái vật này rồi biến mất.

“Cái cậu Tân Trạm này điên rồi hả?”

Những người đứng bên ngoài tháp Thông Thiên trông thấy cảnh đó thì đều trợn to mắt vì không thế tin nổi Dù Tân Trạm có mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì sao anh có thể một thân một mình đối đầu với nhiều con huyễn thú như vậy được.

Bên trong không gian là tiếng gào rống rung trời, năng lượng tỏa ra vô cùng hỗn loạn, đủ loại huyễn thú đều hướng về phía Tân Trạm rồi tung ra chiêu thức của mình, đủ mọi loại quầng sáng nổ tung ra như thể chỉ muốn xé nát Tần Trạm.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chăm chú sang bên đó.

Giây tiếp theo, dường như những con huyễn thú này đang thì triển thuật Định Thân vì chúng đều đứng im bất động. Không gian im lặng trong nháy mắt như thế thời gian đã ngừng trôi vậy.

Mà chỉ chốc lát sau, bóng dáng của Tân Trạm đã bay vút lên từ trong bầy huyễn thú Dưới chân anh, hàng loạt huyễn thú đều tan ra như sỏi đá rồi chỉ loáng một cái mà đã hóa thành hư không Bên trong không gian hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn sót lại những người đang đứng ở bên ngoài và những con huyễn thú nửa đầu.

Khung cảnh tĩnh lặng như tờ.

Tất cả những người đứng bên ngoài tháp đều ngây ngẩn cả người, có người còn dụi dụi mắt vì không tin những gì mình đang nhìn thấy.

Cố Minh Ân há to miệng, còn Thánh Tử Khấu Tiên Tông thì ngỡ ngàng như bị sét đánh. Chúc Diêu cũng thở mạnh một cái, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn ngập vẻ kinh ngạc.

“Mọi người nhìn đi, tôi đã nói cái gì cơ chứ, có phải Tân Trạm rất lợi hại không hả?” Diệp Thành toét miệng cười âm lên, dường như anh ta còn kích động hơn lúc bản thân làm được chuyện gì đó.

“Liên quan quái gì đến cậu, cậu khoác lác cái gì chứ? Có lợi hại thì cũng là Tân Trạm lợi hại nhé.” Lạc Việt Ban không chịu được nên không thể không nói câu gì đó Tô Uyên đứng bên cạnh chỉ mỉm cười lắc đầu, cô nhìn bóng dáng của Tân Trạm một cách chăm chú, trong đôi mắt thì tràn ngập yêu thương.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chúng ta mau đi thôi”

Cuối cùng vẫn là Bồ Tùng Nhân lên tiếng khiến mọi người hồi tỉnh lại. Trên khuôn mặt họ đều là vẻ hưng phấn và thổn thức mà không thứ gì có thể so sánh được.

Họ đều không ngờ rằng bản thân sẽ vượt qua cửa ải đơn giản nhất và cũng là cửa ải cuối cùng này.

Đến tầng thứ năm mươi, sau khi nhận được ánh sáng kế thừa của tháp Thông Thiên thì cuối cùng đám người Thánh Tử Khấu Tiên Tông đã lựa chọn từ bỏ. Dẫu sao bốn mươi chín tầng đầu tiên đã gian nan như vậy rồi thì chắc những tầng tiếp theo cũng sẽ không có nhiều hi vọng lắm đâu.

Diệp Thành, Lạc Việt Ban và Chúc Diêu vẫn tiếp tục đi tiếp hai tầng, sau đó cũng thở không kịp nên dừng bước.

Chỉ chốc lát sau, trên đường đi chỉ còn lại Tân Trạm và Chúc Diêu.

Bấy giờ thử thách bên trong không gian tháp Thông Thiên không phải là huyễn thú nữa là mà đủ loại ma thú, mặt đất cũng đang biến đổi không ngừng, băng tràn lửa cháy, đầm lầy, sa mạc đều đủ cả.

Tân Trạm và Chúc Diêu cũng từ từ giảm tốc độ lại, nhưng ở trong mắt người ngoài thì họ vẫn di chuyển với tốc độ rất nhanh.

“Anh Tân Trạm” Vào đến tâng thứ năm mươi tám, Tân Trạm thấy Phương Hiểu Điệp đang ngồi dưới đất.

“Hiểu Điệp, em bị thương à?” Tô Uyên kéo Phương Hiểu Điệp lên rồi hỏi bằng giọng ân cần.

“Là ai làm em bị thương vậy?”

Tân Trạm cũng nhíu mày, trên quần áo của Phương Hiểu Điệp có khá nhiều vết máu, còn có một vết thương là do kiếm gây ra, những chỉ tiết này cho thấy vết thương của Phương Hiểu Điệp không phải là do ma thú bên trong tháp Thông Thiên gây ra.

“Là Triệu Lam Sơn” Câu trả lời của Phương Hiểu Điệp khiến ánh mắt của Tân Trạm ngưng trọng lại.

“Anh ta vẫn chưa bị loại.”

“Anh Tần Trạm, chị Tô Uyên, cái tên ghê tởm đó đã kích hoạt huyết mạch thượng cổ nên bây giờ anh †a còn mạnh hơn trước đây nữa. Em đã đi theo anh ta suốt đoạn đường, dựa vào năng lực của anh ta mới có thể vượt qua cửa ải một cách trót lọt, lại còn liên tục tìm cách gây phiền phức cho anh ta, kết quả là em bị anh ta tìm cơ hội dạy dỗ một trận.”

Phương Hiểu Điệp nói bằng giọng bất đắc dĩ.

Tân Trạm chợt hiểu ra, trước đây lúc Triệu Tân Đông kích hoạt huyết mạch thượng cổ nên mới khiến năng lực tăng mạnh, thảo nào dù bị thương mà Triệu Lam Sơn vẫn có thể tiếp tục leo lên đến cửa ải này được.

“Nhưng sao em lại trêu anh ta làm gì? Em không phải đối thủ của anh ta, em còn không biết chuyện đó à?” Tân Trạm trách móc.

“Em sợ Triệu Lam Sơn di chuyển nhanh quá sẽ chiếm mất vị trí đầu tiên của anh”

Lời nói của Phương Hiểu Điệp khiến Tân Trạm sững người một lát, sau đó trong lòng anh bắt đầu cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Chị Tô Uyên, chị đừng hiểu nhầm nhé, em chỉ không muốn cái tên Triệu Lam Sơn đó cảm thấy hả hê thôi.” Thấy lời nói của mình có hơi đa nghĩa nên Phương Hiểu Điệp vội vàng giải thích.

Tô Uyên mỉm cười lắc đầu không để ý gì cả, trước đây lúc mới bắt đầu tiếp xúc với Phương Hiểu Điệp thì Tô Uyên cũng đã rất thích cô em gái này rồi.

“Con bé ngốc này, không ai có thể cướp được vị trí đầu tiên của anh đâu”

Tân Trạm cười cười, Phương Hiểu Điệp không hiểu rõ nhiều quy tắc của nơi này, tháp Thông Thiên được đặt tên như thế cũng đâu phải là ngẫu nhiên, thế nên không có chuyện leo lên được đỉnh nó một cách dễ dàng như vậy đâu.

Thậm chí trước đây trong Thiên Kiêu Thịnh Hội cũng không có ai có thể leo lên được đỉnh của nó.

 

Bình luận

Truyện đang đọc