TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 181

Tần Trạm nhíu mày nói: “Đi cùng nhau? Anh không sợ nguy hiểm sao?”

Nhậm Quý Nhất cười bình thản, nói: “Càng nhiều người càng an toàn!”

Tất nhiên Tần Trạm biết ý tứ của Nhậm Quý Nhất, đơn giản chỉ vì anh ta thấy được thủ pháp luyện đan của Tân Trạm, muốn kết giao.

Đan dược ở phủ Dược Thần rất khó lấy, tính ra mà nói thì chọn Tân Trạm càng có lợi hơn. “Được.” Tân Trạm gật đầu đồng ý. “Nếu không tôi dẫn Hiểu Điệp về trước nhé? Chúng tôi không có công phu quyền cước gì, đi theo cũng thêm phiền.” Lúc này, Hướng Minh Cường bỗng nhiên lên tiếng.

Nhậm Quý Nhất vừa định gật đầu đồng ý thì nghe thấy Tân Trạm lắc đầu nói: “Không được, để cô ấy đi theo bên mình tôi mới yên tâm hơn”

Nói xong, Tân Trạm vẫy vẫy tay, Phương Hiểu Điệp lập tức tung ta tung tăng chạy tới.

Cô ấy thân thiết nói: “Vẫn là anh hiểu em nhất!”

Hướng Minh Cường thấy thế, vẻ âm u trong mắt lập tức đậm hơn.

Trên đường về, nhóm người Nhậm Quý Nhất nâng cao cảnh giác, đôi mắt không ngừng nhìn quanh bốn phía. Chỉ có Tần Trạm dựa vào xe khép hờ hai mắt, sắp ngủ đến nơi. “Em nói này Tần Trạm, đây chính là chuyện của anh đấy, sao anh chẳng hề để ý chút nào thế?” Phương Hiểu Điệp túm cánh tay Tần Trạm hỏi. Tần Trạm chậm rãi mở to mắt, anh lười biếng duỗi eo, nói: “Ai nói anh không để bụng? Anh vẫn luôn chú ý bốn phía.” “Xí, rõ ràng anh đang ngủ mà!” Phương Hiểu Điệp hừ hừ nói.

Tân Trạm cười, không giải thích.

Thần thức của anh đã sớm bao phủ quanh phạm vi vài km, chỉ cần có người khả nghi xuất hiện sẽ lập tức phát hiện ra. Huống hồ nơi này đông người qua lại, sẽ không ai chọn giết người ở đây.

Xe chậm rãi đi về phía trước, càng đi xa, trong lòng mọi người càng căng thẳng.

Chỉ duy nhất Hướng Minh Cường vẫn luôn nghĩ làm cách nào bắt được Phương Hiểu Điệp.

Tuy cha anh ta là người ban an ninh Trung Nguyên, nhưng hiểu biết của anh ta với võ giả cũng không nhiều, đúng là không biết thì không sợ. “Tới rồi.”

Lúc này, Tân Trạm vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở hai mắt “Ở đâu?” Đám người Lôi Hải Văn cảnh giác, đứng dậy nói. Tân Trạm không nói gì, ý bảo dừng xe, ngay sau đó chậm rãi đi xuống từ trên xe.

Bốn bề vắng lặng, không một bóng người.

Chỉ có gió nhẹ thổi qua, cây cối um tùm quá.

Tân Trạm đứng dưới ánh trăng, một cái bóng thật dài in dưới đất. “Tới rồi thì đừng có núp.” Tân Trạm lạnh nhạt nói.

Vừa dứt lời, từ bốn phía có mấy bóng người chậm rãi đi ra. “Anh bạn này thật tinh tường.” Một người già dẫn theo ba thanh niên đi ra. Nhóm Nhậm Quý Nhất thấy thế vội vàng xuống xe, đứng bên cạnh Tân Trạm..

Anh ta nhìn về người già kia, hơi uy hiếp nói: “Các hạ là người từ đâu tới? Tại hạ Nhậm Quý Nhất, không biết có xứng hỏi danh tính các vị?” “Ha ha, Nhậm Quý Nhất sao? Trung Nguyên là mảnh đất của ra. thiên tài, tôi đúng là không nỡ giết cậu.” Bóng người kia phát ra từng tiếng cười quái dị. “Nếu cho cậu thời gian mấy năm, nhất định thành tựu của cậu sẽ vượt qua lão, nhưng hiện tại chỉ sợ cậu còn không phải đối thủ của Cừu Phương Khanh tôi.” Người kia lạnh nhạt nói. Nghe thấy cái tên Cừu Phương Khanh này, sắc mặt Nhậm Quý Nhất và Lôi Hải Văn không khỏi hơi thay đổi. “Ông là Cừu Phương Khanh? Không… không phải ông bị Việt Nam liệt vào danh sách truy nã sao?” Nhậm Quý Nhất hơi hoảng sợ nói.

Cừu Phương Khanh cười bình thản, nói: “Đúng là vì thế nên tôi mới không hề kiêng kỵ.”

Nhóm người Nhậm Quý Nhất lập tức có ý muốn lui. Vốn là bọn họ nhìn trúng tiềm lực của Tần Trạm mới có ý kết giao, nhưng tuyệt đối không thể đánh đổi tính mạng chính mình! “Mong các vị lui về một bên trước.” Lúc này, Tần Trạm lạnh nhạt nói.

Nhậm Quý Nhất đắn đo một lúc lâu, anh ta nghiến răng nói: “Tần Trạm, Cừu Phương Khanh không phải người thường, ông ta là Đại Tông Sư tiếng tăm lừng lẫy Việt Nam, còn bị xếp vào danh sách truy nã! Hảo hán biết tránh cái thiệt trước mắt, ông ta muốn gì cậu cứ cho ông ta đi.” “Đại Tông Sư à..” Tân Trạm chậm rãi mở miệng, “Nếu là Đại Tông Sư thì sẽ lại có một lực lượng chiến đấu.” “Tần Trạm, cậu..” “Đừng động vào anh ta, người ta nói vậy, xem chừng còn có biện pháp nào đó.” Nhậm Quý Nhất còn muốn khuyên bảo vài câu, lại bị Hướng Minh Cường bên cạnh ngăn cản.

Hướng Minh Cường hung tợn nhìn Tần Trạm, trong lòng tràn đầy ý đồ nham hiểm!

Anh ta hận không thể để Tân Trạm bị Cừu Phương Khanh này băm thành trăm mảnh! Cứ như vậy sẽ không ai có thể đoạt Phương Hiểu Điệp với anh ta nữa! “Tôi chỉ muốn kiếm tiền, giao hết phương pháp luyện đan và viên ngọc Phật trong tay cậu ra, tôi có thể tha cậu tội chết” Cừu Phương Khanh chap tay sau lưng, bình thản đưa ra yêu cầu. Tần Trạm cười lạnh lùng nói: “Nếu tôi không cho thì sao?” “Không cho?” Cừu Phương Khanh nhíu mày, một luồng khí vọt tới tận trời như lưỡi đao sắc bén lấy ông ta làm trung tâm, quét ngang bốn phía! Cây cối xung quanh bị chặt ngang, hơi thở khủng bố ép thẳng về phía mọi người! “Uỳnh!” Nhóm Nhậm Quý Nhất vội vàng thôi thúc nội kình, chống lại chiêu này. “Vậy tôi sẽ giết cậu, sau đó treo đầu cậu trên cửa lớn nhà họ Tô.” Cừu Phương Khanh cười lạnh nói.

Tần Trạm lại không làm gì cả, anh lẳng lặng mà nhìn Cừu Phương Khanh, nói: “Chỉ dựa vào mình ông hẳn không dám đoạt phương pháp luyện đan trong tay tôi, ra hết đi.”

Cừu Phương Khanh cười ha ha nói: “Mấy vị, đừng nấp nữa, bị người ta phát hiện rồi.”

Theo tiếng ông ta, từ trong bóng tối lại có một nhóm người nữa xông ra.

Liếc mắt một cái thì thấy ít nhất có hơn mười người! Hơn nữa vị nào cũng đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư! “Hơn mười vị Đại Tông Sư!” Nhóm Nhậm Quý Nhất lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Quy mô như thế khiến họ lập tức đánh mất ý định trợ giúp Tần Trạm. “Mau lui về phía sau!” Nhậm Quý Nhất hít sâu vào một hơi, dẫn đầu đoàn người lui ra đằng sau.

Mấy người còn lại đã sớm không muốn đứng ngu người ở đây nữa, bọn họ đều là thiên tài vang danh một vùng, sao có thể ném đi tính mạng một cách bậy bạ, chết non giữa đường. “Ấy, tôi nói các người sao lại hèn nhát như thế! Cứ vậy mà đi á?” Phương Hiểu Điệp tức đến dậm chân: “Mau quay lại cho tôi!”

Mọi người không để ý tới, vẫn lặng yên không tiếng động lui về phía sau như cũ, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. “Tần Trạm, mong cậu đừng trách chúng tôi.” Nhậm Quý Nhất dường như cảm thấy có chút không ổn, liền hô to với Tân Trạm. Tần Trạm vốn dĩ không trông cậy vào những người này, cho nên cũng không để ý.

Tai vạ đến nơi mỗi người chạy một hướng, huống hồ Tân Trạm cũng chẳng thân thiết gì với mấy người này. “Phiền Quy Nhất giúp tôi đưa Phương Hiểu Điệp đi.” Lúc này Tân Trạm bồng hô. Nhậm Quý Nhất ngẩn người, vất vả lắm anh ta mới thoát khỏi vòng nguy hiểm, hiện giờ quay trở lại anh ta có chút sợ hãi. “Em không đi!” Phương Hiểu Điệp nóng nảy nói: “Chúng ta đi đánh nhau, không nói chuyện nghĩa khí!” “Nghịch ngợm.” Tân Trạm cười mång: “Nghe lời anh, mau theo đám Nhậm Quý Nhất rời khỏi đây đi.” Nhậm Quý Nhất cách đó không xa bỗng nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn chạy về. “Cảm ơn.” Tần Trạm nhìn vào mắt Nhậm Quý Nhất, hơi cảm kích nói.

Nhậm Quý Nhất nói: “Tôi không giúp được cậu, người anh em, tự cầu phúc nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc