TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Thấy hai người này, Tần Trạm nhất thời nhíu mày, cầm số thứ tự muốn xoay người rời đi.

Song Tô Uyên lại không nghĩ thế. Dường như cô muốn thấy thái độ của Tần Trạm nên chủ động kéo cổ tay anh. Không lâu sau, Lâm Khinh Thiền và Dương Nghị đã đi đến bên cạnh hai người.

Gặp lại Tô Uyên, trong mắt Lâm Khinh Thiền hiện lên chút hâm mộ. Không thể không nói ở trước mặt Tô Uyên, Lâm Khinh Thiền nhất thời biến thành lá xanh, trở nên mờ nhạt không đáng chú ý. Còn Dương Nghị thì không cần phải nói, anh ta suýt nữa trợn tròn cả mắt. Lâm Khinh Thiền cắn răng, khí thế của Tô Uyên khiến cô ta không dám nói lung tung, vì thế cô ta nhắm vào Tần Trạm.

“Sao anh lại vô liêm sỉ thế hả? Anh không chịu từ bỏ chứ gì! Tôi đi đến đâu anh cũng đến đó là sao?” Lâm Khinh Thiền chỉ vào mũi Tần Trạm mắng.

Tần Trạm lạnh giọng hỏi: “Người nhà họ Lâm các cô đều tự luyến như thế hả?”

“Tự luyến?” Lâm Khinh Thiền tức giận đến mức bật cười: “Tần Trạm, tôi biết anh còn thích tôi, nhưng chúng ta không có khả năng, anh hiểu chưa?”

“Anh biết tôi với Dương Nghị tới đây làm gì không? Chúng tôi tới mua nhẫn cưới, hôm nay có một chiếc nhẫn kim cương sắp bán đấu giá, trị giá lên tới hơn 3 tỷ lận!” Lâm Khinh Thiền vênh váo nói.

Tần Trạm không nhịn được cười nhạo: “Mua nhẫn cưới mà mua loại xài rồi à? Cũng đúng, phụ nữ bị xài rồi thì cũng chỉ xứng dùng nhẫn bị xài rồi thôi, đúng là có tâm.”

Nghe vậy, Tô Uyên nhất thời che miệng cười.

“Anh!” Lâm Khinh Thiền tức giận thở hổn hển, nhưng không biết nên phản bác như thế nào.

“Chúng ta đi thôi.” Tần Trạm kéo tay Tô Uyên, nhanh chóng đi vào đại sảnh. Lâm Khinh Thiền đứng đằng sau tức giận run cả người, cắn răng nói: “Tên khốn này!”

Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu, mười mấy món đồ được đấu giá nhanh chóng được bưng lên sân khấu, nhưng đều không có thứ mà Tần Trạm cần.

“Xem ra hôm nay không có hy vọng rồi.” Tần Trạm không nhịn được thở dài.

Tô Uyên an ủi: “Thứ đó vốn chỉ có thể gặp chứ không thể mong chờ mà.”

“Đúng vậy.” Tần Trạm xòe tay, thầm nghĩ: “Xem ra con đường tu hành còn khó khăn hơn mình nghĩ nhiều.”

“Nhưng chỉ cần địa vị của anh đủ cảo thì sẽ không có thứ gì là anh không chiếm được.” Tô Uyên bỗng đổi giọng, chớp mắt nói. Nghe vậy, Tần Trạm không khỏi đưa mắt nhìn cô. Dưới ánh đèn, Tô Uyên càng thêm động lòng người, ánh mắt xinh đẹp khiến Tần Trạm kìm lòng không đậu. Đầu óc anh bỗng nóng lên, chợt hỏi: “Thế nếu muốn có được cô thì sao?”

Vừa nói xong, Tần Trạm lập tức hối hận, vội quay mặt sang chỗ khác thầm mắng: “Mẹ nó, mình đang nói lung tung gì vậy?”

“Chậc chậc…” Tô Uyên bĩu môi: “Tôi không phải là hàng hóa, không thể đánh giá bằng tiền.”

Nghe vậy, Tần Trạm không khỏi hụt hẫng. Đúng thế, Tô Uyên là con người cơ mà, sao có thể suy xét như hàng hóa?

“Nhưng… Nếu đã thích một người thì có thể bỏ qua địa vị xuất thân của người đó.” Đúng lúc này, Tô Uyên bỗng đổi giọng. Ánh mắt Tần Trạm nhất thời sáng lên, quay lại nhìn chằm chằm Tô Uyên, phấn khởi muốn nhảy cẫng lên.

“Món hàng đấu giá kế tiếp là một chiếc nhẫn, mang tên Tình Yêu Vĩnh Hằng, giá khởi điểm 2 tỷ 800 triệu!” Ngay khi Tần Trạm đang định hỏi gì đó thì tiếng nói vang lên trên sân khấu.

“Tôi trả 3 tỷ 150 triệu!” Dương Nghị không hề do dự giơ bảng tên.

“Tôi trả 3 tỷ 500 triệu!” Người khác cũng kêu giá.

Dương Nghị liếc nhìn người đó, khẽ hừ: “4 tỷ 200 triệu!”

Chiếc nhẫn này là phiên bản giới hạn, cho nên mặc dù là hàng second-hands vì vẫn rất đắt khách. Chỉ thoáng chốc, giá của nó đã được nâng lên tới 5 tỷ 250 triệu.

“5 tỷ 600 triệu!” Dương Nghị hô to.

Lần này, trên sân khấu đã bắt đầu trở nên yên tĩnh. Dương Nghị không khỏi nở nụ cười đắc ý, ra vẻ chắc thắng. Lâm Khinh Thiền tựa vào lòng Dương Nghị, nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, anh tốt với em quá.”

“5 tỷ 600 triệu lần thứ nhất! 5 tỷ 600 triệu lần thứ hai, 5 tỷ 600 triệu..”

“Tôi trả 7 tỷ!” Ngay khi sắp thành giao thì Tô Uyên bỗng giơ bảng số lên. Tần Trạm kinh ngạc nhìn Tô Uyên: “Cô làm gì vậy?”

Tô Uyên cười nói: “Tôi có làm gì đâu. Tôi thích mà, không được à?”

Tần Trạm cười khổ. Đối với những người giàu thì có lẽ 7 tỷ cũng chẳng đáng là bao.

“Mẹ kiếp, cô ta có ý gì vậy?” Cách đó không xa, Lâm Khinh Thiền tức giận trợn trắng mắt, hờn dỗi nói: “Chồng ơi, dù gì đi nữa anh cũng phải mua được chiếc nhẫn đó cho em.”

“Em yên tâm” Dương Nghị tràn đầy tự tin, giơ tay hô: “”8 tỷ 750 triệu.”

“10 tỷ 500 triệu.” Tô Uyên không hề nghĩ ngợi giơ bảng số lên.

Giờ thì sắc mặt Dương Nghị trở nên rất khó coi. Mặc dù anh ta rất muốn có được chiếc nhẫn này, nhưng mức giá 10 tỷ 500 triệu vẫn khiến anh ta vô cùng đau lòng. Sau nhiều lần rối rắm, cuối cùng Dương Nghị cắn răng hô: “12 tỷ 250 triệu.”

“17 tỷ 500 triệu.” Tô Uyên vẫn tỉnh bơ nói.

Mọi người liên tục hít hà, rất nhiều người còn quay lại nhìn sang bên này.

“Con kỹ nữ này!” Lâm Khinh Thiền hùng hổ nói: “Chồng ơi, tăng giá tiếp đi!”

“Tăng cái búa!” Dương Nghị không

“Anh có chuyện gì?” Tô Uyên thờ ơ hỏi.

Dương Nghị cười nói: “Không ngờ cô cũng thích chiếc nhẫn này. Nếu cô nói sớm thì tôi có thể nhường lại nó cho cô, coi như là kết bạn”

“Kết bạn?” Tô Uyên thoáng nhướng mày: “Anh mà cũng xứng à?”

Nụ cười trên môi Dương Nghị nhất thời cứng đờ. Từ nhỏ đến lớn anh ta luôn được người chung quanh nịnh bợ, chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này.

“Ai bảo tôi thích chiếc nhẫn này?” Tô Uyên lấy chiếc nhẫn Tình Yêu Vĩnh Hằng từ trong túi áo, liếc nhìn một chút rồi cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy hai vị không xứng với tên của chiếc nhẫn này mà thôi. À, đương nhiên mẫu mã của chiếc nhẫn này còn chưa đủ để lọt vào mắt tôi.”

Dứt lời, Tô Uyên thuận tay ném nó vào cống thoát nước.

“Nếu hai vị thích thì xuống cống nước nhặt nó đi.

Bình luận

Truyện đang đọc