TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 2713

“Tân đạo hữu, nói chuyện đánh cược mà lại nói đùa thì không vui đâu, anh thật sự có nhiều tử kim linh tệ như vậy sao?”

Tốt xấu gì Sử Thi Vũ cũng có địa vị không thấp ở nhà họ Sử, anh ta biết tình trạng của gia tộc, ba vạn tử kim linh tệ, nhà họ Sử có thể đưa ra, nhưng e là không thể nhẹ nhàng được.

Tên này lại có thể mở miệng nói ra nhẹ nhàng như vậy, chắc chẳn có chuyện bên trong, hẳn là lời nói xăng bậy.

“Đợi đến lúc tôi thua rồi thì anh sẽ biết không phải sao”

Tân Trạm bình tĩnh nói.

“Nói miệng không bằng chứng, chúng ta đi Tụ Bảo Các nhờ bọn họ làm chứng, anh dám không?” Sử Thi Vũ nhướng mày nói.

Trong lòng anh ta cũng đã có ý khác.

Mặc kệ Tân Trạm có nhiều linh tệ như vậy hay không, tốt nhất là không có. Đến khi thua cuộc, mạng Tân Trạm đều là của anh ta.

Thánh nữ Tô chung tình với người này như vậy, nhưng nói không chừng sẽ chuyển qua mà ôm mình, tới xin mình tha cho anh ta một mạng.

Tưởng tượng đến đến lúc Tô Uyên quỳ gối trước cầu xin, tùy ý để anh ta đùa cợt, nhiệt huyết của Sử Thi Vũ lập tức sôi ùng ục.

Về phần thua thì sao?

Sử Thi Vũ cũng không có nghĩ tới, bản thân Tân Trạm suy đoán như vậy, mình có át chủ bài, chỉ cần đến thời điểm đó lấy ra, người thua nhất định là Tân Trạm.

“Nhóc con anh thật sự dám lưu lại dấu ấn thần hồn”

Những tu sĩ ở Tụ Bảo Các làm chứng cho bọn họ, Tân Trạm và Sử Thi Vũ định ra khế ước, nhưng làm cho Sử Thi Vũ vừa mừng vừa sợ.

Tuy rằng đánh cược này đã ngoài dự tính của mình, nhưng vừa có thể lấy Tô Uyên đổi lại ba vạn tử kim linh tệ, đối với lần tu hành kế tiếp của anh ta cũng có lợi rất lớn.

“Nếu anh nói sự thật, tôi đây có gì không dám” Tân Trạm nói.

Đương nhiên anh không ngốc đến mức vào đó trực tiếp lưu lại dấu ấn.

Đi vào Tụ Bảo Các, Tân Trạm lộ ra lệnh bài của mình, chủ của Tụ Bảo Các đích thân tiếp đãi, Tân Trạm yêu cầu tin tức về nhà họ Tăng.

Xác nhận lão già cổ quái kia thật sự để lại cấm chế, không có tu sĩ nào có thể xâm nhập hai lần, đồng thời bên ngoài không thể nhìn trộm trong đó, Tân Trạm cũng yên tâm đánh cược.

“Ha ha ha, dù sao bây giờ đánh cược đã định ra, tôi có thể bảo đảm sau này anh sẽ hối hận”

Sử Thi Vũ đùa cợt nhìn về phía Tân Trạm, khoảnh khắc Tân Trạm lưu lại dấu ấn thần hồn kia, anh ta biết đối phương đã xong đời rồi.

Cho dù Tân Trạm thật sự có ba vạn tử kim linh tệ, cũng tuyệt đối là toàn bộ tài sản của anh, mất những thứ này, Tô Uyên sẽ tiếp tục đi theo anh nữa sao?

“Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa của anh, hơn nữa anh đã bị vả mặt hai lần, sao đến bây giờ đều không nhớ vậy?”

Tân Trạm cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt biểu cảm Sử Thi Vũ trở nên khó coi.

“Hai lân trước là anh may mắn, lần này anh chết chắc rồi”

Hai người một trước một sau bay lên, trở lại thành phố Mạc Châu lần nữa.

Mà trên đường đi, tu sĩ từ nhà họ Tăng trở về, vẫn nối liền không dứt như cũ.

Đối với Tân Trạm và Sử Thi Vũ giá trị thưởng của nhà họ Tăng không lớn, nhưng đối với rất nhiều cấp bậc tu sĩ khác, lại có sức hấp dẫn không hề nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc