TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 977

“Hành động này của Tần Trạm cũng quá mức nguy hiểm, nếu luyện chế viên đan dược cấp bảy thì còn được đi. Thế nhưng anh lại luyện chế đan dược cấp tám, một khi nổ lò thì coi như thất bại hết tất cả.

Không để tâm đến ánh mắt hoài nghi của mọi người, Tần Trạm bình tĩnh lại, không ngừng canh độ lửa, nhân đúng thời cơ mà bỏ linh dược vào.

Toa thuốc để luyện chế đan dược bậc tám phức tạp hơn rất nhiều, hơi lơ là một chút thì sẽ công dã tràng ngay.

Cho dù Tần Trạm đã từng điều chế thuốc thử bên trong không gian nhiều lần rồi nhưng trên thực tế thì đây vẫn là lần đầu tiên luyện thuốc này, vì thế anh cũng không dám lơ đãng.

Bên dưới Thông Thiên Đỉnh, ngọn lửa kia khi thì dâng cao, khi thì yếu ớt. Tần Trạm không ngừng điều chỉnh nhiệt độ bên trong lò, khống chế độ lửa thật tốt.

Cuối cùng khi đưa một bỏ đan dược vào trong đó, Tần Trạm đột nhiên sử dụng U Lam Minh Hỏa. Ngay lập tức, ngọn lửa xanh kia vây quanh Thông Thiên Đỉnh, nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra bốn phương.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được ngọn lửa cháy mạnh đến mức xộc vào mũi, vì thế vội vàng lui về phía sau.

“Mở!” Tần Trạm hừ nhẹ một tiếng.

Một luồng linh khí đánh vào trong Đỉnh Thông Thiên.

Ngay lập tức, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn như sấm rền, sau đó một luồng khí xám trắng chợt phóng lên cao.

Kế đó, trong không gian tràn ngập một mùi hương kỳ vị, hoàn toàn không phải mùi thuốc.

“Nổ lò rồi sao?”

Mọi người bàn luận sôi nổi, không nhìn ra được là thành công hay thất bại.

Tần Trạm đưa tay chụp một cái, bắt lấy một viên thuốc vào trong lòng bàn tay. Thế nhưng ngay sau khi anh bắt được viên thuốc này thì đan dược lại nát thành mấy mảnh.

“Vẫn bị thất bại.” Nhìn thấy cảnh tượng này, hiện trường đều vang lên từng âm thanh thổn thức.

Quả nhiên muốn luyện ra được đan dược cấp tám không hề dễ dàng.

Tuân Khánh An cũng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ đắc ý.

Anh ta rơi xuống đất, nhìn Tần Trạm rồi nói: “Cậu Tần, cảm ơn nhé. Xem ra lần so tài này vẫn là Thiên Kiêu chúng tôi hơn một bậc rồi.”

Ánh mắt Tuân Khánh An sâu không thấy đáy, đứng đó tuyên bố thắng lợi của bản thân. Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của anh ta, sau đó sẽ có đám người Vấn Tông phối hợp để tạo thanh thế lớn hơn.

Bọn họ sẽ từng bước đạp danh vọng của Tần Trạm xuống đất, để anh trở thành Đệ Nhất Thiên Kiêu bị người khác khinh bỉ.

Ánh mắt đang nhìn đan dược của Tần Trạm thu hồi lại, nhìn Tuân Khánh An với vẻ sâu xa rồi nói: “Lời này hẳn nên là tôi nói mới đúng.”

“Cậu Tần, thua thì phải thừa nhận thôi, bị đánh thì phải đứng vững. Cậu càn quấy như vậy sẽ đánh mất thể diện đấy.” Nụ cười trên mặt Tuân Khánh An thu lại, không khỏi cười nhạt ngỏ lời khiển trách.

“Tôi thấy đôi mắt anh phải được chữa trị lại cho tốt một chút.” Tần Trạm cười lạnh một tiếng, chỉ lên bầu trời nói: “Mở cặp mắt của anh ra nhìn cho rõ đi, trên trời là thứ gì?”

Theo câu nói của Tần Trạm, mọi người đều nhìn về phía bầu trời, sau đó đồng loạt kêu lên một tiếng. Lúc này, trên bầu trời hiện lên tám đóa mây bay tới, trong đó còn tiên khí mờ ảo. Bên ngoài tản ra ánh sáng rực rỡ, bên trong bóng dáng long phượng hư hư ảo ảo xuất hiện.

“Đây… đây là chuyện không thể nào!” Ánh mắt Tuân Khánh An trừng lên như mắt trâu, hét lớn một tiếng.

Trên thế giới này, đan dược có được luyện thành hay không rất dễ xác định, không thể lừa dối người khác được. Bởi vì cho dù có người mở mắt nói mò thì Thiên Đạo Đan Vân cũng sẽ không lừa người.

Gần như tám đóa mây kia đều bao trùm cả bầu trời, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, hoàn toàn vượt qua lần chế tạo trước kia của Tuân Khánh An.

“Đan dược cấp tám, Tần Trạm lại có thể luyện chế được cực phẩm thế này sao?”

Nhìn ánh sáng rực rỡ tỏa ra trên bầu trời, mọi người ngây như phỗng, choáng đầu hoa mắt.

“Các vị, chuyện này nhất định là giả. Tuân Khánh An đỏ mắt, cắn răng nói.

“Rõ ràng đan dược của Tần Trạm đều nát ra rồi, làm sao có thể gọi được thiên đạo đan vẫn chứ? Đây nhất định là biện pháp che mắt, Tần Trạm tinh thông trận pháp, đây là trận pháp mà cậu ta cố ý bày ra.

Đan dược cấp tám, đó là thứ chỉ có sư phụ mới có thể luyện chế ra được mà thôi. Tần Trạm mới bao nhiêu tuổi chứ? Làm sao có thể đạt được cấp độ như sư phụ? “Thật là ngu xuẩn mà, anh đi theo Khô Mộc Lão Nhân mấy chục năm, ngay cả hình dáng của đan dược mà cũng không biết sao?”

“Mở mắt chó của anh ra nhìn xem, đây là nát bấy đó hå?” Tần Trạm cười lạnh một tiếng, giơ đan dược lên chỗ cao cho mọi người học hỏi.

Với khoảng cách gần, tất cả mọi người đều nhìn kỹ lại, sau đó mới phát hiện ra manh mối của việc đan dược bị bể, ánh mắt đều sáng rực lên. Đan dược này được chia làm mấy múi, nhìn từ xa thì quả thật giống như vỡ vụn vậy.

Thế nhưng mỗi mảnh vỡ đều có kích thước giống nhau như đúc, mà nhìn kỹ lại thì trên mỗi mảnh kia đều có đường vẫn xuất hiện rất giống nhau.

Mọi người lại khiếp sợ một lần nữa.

“Không phải là đan dược bể, mà là đan dược đặc biệt. Gia chủ Khương thở dài nói.

“Đan dược như nở hoa vậy, đây thật sự là thần kỳ mà Một ông dược sư tóc trắng vô cùng kích động nói.

Đan dược đặc biệt này càng khó luyện chế hơn đan dược cấp tám tầm thường. Thế nhưng Tần Trạm có thể tạo ra được, đây quả thật là kỳ tích mà.

Tuân Khánh An hồn bay phách lạc, không còn ngông cuồng như trước nữa. Anh ta đặt mông ngồi xuống dưới đất, vô cùng chật vật.

Anh ta tính toán trăm phương nghìn kế, mượn đến cả đỉnh chế thuốc của sư phụ, thế nhưng vẫn thua Tần Trạm. Hơn nữa, phẩm cấp còn chênh lệch rất xa.

“Cậu Tần, thật đúng là hậu sinh khả úy mà. Tôi muốn hỏi cậu một chút, trước sau cậu đã luyện chế ra hai viên thuốc. Mà về mặt dược lý thì hai viên này khá tương tự nhau, vậy có phải cùng một loại đan dược không? Vì sao có thể chế ra hai viên thuốc đặc biệt vậy?”

Ông lão dược sư tóc bạc hoa râm đi ra, cúi chào Tần Trạm một cái rồi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Cho dù tuổi tác của Tần Trạm chỉ lớn hơn cháu của ông ấy một chút nhưng người có năng lực là trên hết. Trong giới dược sư, chỉ nói năng lực, không nói bối phận, vì thế thực lực của Tần Trạm hoàn toàn có thể làm thầy của ông ấy.

“Ông lão nói đúng, hai viên thuốc này quả thật có liên quan đến nhau.

Tần Trạm cười gật đầu, gia chủ Khương ở bên cạnh cũng chú ý đến, đột nhiên hô hấp của ông cụ Cổ hơi dừng lại.

“Ông cụ Cổ, tôi từng hứa hẹn sẽ điều chế ra ba viên thuốc để kéo dài tuổi thọ của ông mà

Tần Trạm cầm lấy đan dược đã luyện chế khi trước, đi đến trước mặt gia chủ Cổ rồi cười nhạt nói: “Trước đây là điều chế cho ông một viên rồi, hai viên này thì ông cách ngày nuốt vào, bệnh tật sẽ khỏi.

“Tần Trạm, tôi thật lòng cảm ơn cậu”

Tâm trạng ông cụ Cố vô cùng kích động, sắc mặt đỏ bừng lên, ngón tay cũng phát run.

Ông ấy bị thương nhiều năm nay, xem vô số thầy thuốc, gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng với việc chữa bệnh. Thế nhưng sự xuất hiện của Tần Trạm, anh liên tiếp luyện chế đan dược, chẳng những cho ông ấy hy vọng mà bây giờ còn có thể chữa khỏi cho ông ấy nữa.

Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Tần Trạm không phải chỉ đang so tài cùng với Tuân Khánh An, mà hơn nữa mục đích của anh còn vì việc chữa bệnh cho ông cụ Cổ.

“Ông Cổ, đây là chuyện tôi đã đồng ý với ông mà, không cần phải cảm ơn.

“Đối với những Tông Môn hoặc gia tộc có ân tình với Tần Trạm tôi thì trước nay tôi đều không bạc đãi ai cả.

Ngược lại những người nào đối nghịch với tôi, Tần Trạm tôi cũng sẽ không khách sáo

Tần Trạm khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt lướt qua Tuân Khánh An, trưởng lão Vấn Tông, nhìn qua tất cả mọi người rồi mở miệng nói: “Tần Trạm tôi là người nhớ ân cũng sẽ thù dai, báo ân cũng báo thù, nếu như đã ra tay giết tôi thì tôi sẽ tiêu diệt cả nhà người đó.

Tần Trạm nói xong câu này thì lập tức xoay người rời khỏi đại diện, cũng không để ý đến Tuân Khánh An nữa. Hôm nay biểu hiện của Tần Trạm đều được rất nhiều người nhìn thấy.

Chẳng những anh có thực lực cao cường mà trận pháp chế thuốc cũng vô cùng tinh thông, hơn nữa tri ân bảo đáp, là người trọng tình trọng nghĩa.

Người như vậy, nên làm địch hay làm bạn, khiến cho rất nhiều gia chủ đều bắt đầu suy tính.

Tuân Khánh An của Vấn Tông khiêu khích, kết quả cuối cùng lại trở thành trò cười cho thiên hạ, còn bị Tần Trạm lật ngược tình thế đến mức không chống đỡ nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc