TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1126

 

Nhưng cũng đúng vào lúc đó, anh mang theo viên thần thạch Hồi Tưởng, ngay lập tức quay trở lại nhảy lên lưng Chu Linh.

 

“Hai vị trưởng lão, để mấy người kia ở đấy, dốc toàn lực đi bắt tên nhóc kia đi”

 

Cảm nhận được tung tích của Tân Trạm, hai mắt trưởng lão tóc đen đỏ lên, lập tức truyền âm nói cho trưởng lão Bạch Phát và Lão Bà Bà kia.

 

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

 

Trưởng lão Bạch Phát vừa mới trấn áp được yêu ma tầng ba thì sửng sốt trong chốc lát.

 

“Thần thạch Hồi Tưởng, bị thằng ranh con kia cướp mất rồi!”

 

Trưởng lão tóc đen hét lên một tiếng, cả người lão ta lao ra ngoài.

 

“Thần thạch bị cướp á?”

 

Sắc mặt của trưởng lão Bạch Phát và Lão Bà Bà cũng thay đổi rõ rệt, bọn họ lần lượt từ đám bỏ tù binh vây chung quanh, cả ba đều đuổi về phía Tân Tram chay.

 

Trong mắt bọn họ, những tù nhân này chỉ là những con kiến mà thôi, họ có thể bị giết bất cứ lúc nào.

 

Mà con kiến Tân Trạm này lại dám ăn trộm bảo vật của bọn họ, chuyện này không thể nào tha thứ được, càng không nói tới giá trị độc nhất vô nhị của Viên đá thần này.

 

Cách đó vài trăm km, trong khoảng không chập chờn. Tân Trạm từ trong hư không xuất hiện, đột nhiên rơi vào lưng của Chu Linh, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu.

 

Lúc này, anh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hai mắt trở nên đen kịt.

 

“Tân Trạm”

 

Tô Uyên lập tức chạy tới, ôm lấy Tân Trạm, truyền linh khí cho anh với vẻ mặt vô cùng đau khổ.

 

“Nhanh lên, nếu không thì sẽ không kịp mất”

 

Tân Trạm cười khổ nhìn Phù Ma, lần này dù có cắn nát lưỡi như thế nào thì anh cũng không cảm thấy tỉnh táo chút nào cả.

 

Anh vốn đã thấu hết mọi thứ vì sự chuyển động liên tục của vũ trụ, lại vừa nhận thêm một đòn từ lão tóc đen, bây giờ cơ thể của anh vô cùng yếu ớt.

 

“Cậu yên tâm, tất cả đã được chuẩn bị xong rồi” Phù Ma gật đầu.

 

“Thuật Phật Độn, nhanh lên!”

 

Trong lòng Tân Trạm thầm thở dài, anh không ngờ mình lại bị ép đến bước này.

 

“Được rồi”

 

Phù Ma gật đầu, nhanh chóng vẽ nét cuối cùng của Thuật Phật Độn trên cơ thể đám người Diệp Thành.

 

“Tân Trạm, đây là gì vậy?”

 

Đám người Diệp Thành nhìn chăm chằm vào những dấu vết trên cơ thể họ, tất cả đều bối rối.

 

Nếu không phải khi Phù Ma xuất hiện có mang theo hơi thở của Tân Trạm thì bọn họ sẽ không để cho Phù Ma vẽ những dấu vết kỳ dị này lên cơ thể họ đâu.

 

Cùng lúc đó, hư không ở phía sau bắt đầu rung lắc, ba kinh hồng đang đến gần một cách nhanh chóng.

 

Sắc mặt của ba vị trưởng lão ảm đạm, hoàn toàn thu lại sự khinh thường, bộc phát tất cả sức lực, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường gần như không thể phân biệt được.

 

Nhìn như sắp đến trước mặt vài người.

 

“Tốc độ của bọn chúng quá nhanh, tôi không thể bay qua được” Chu Linh hét lớn.

 

Đôi cánh của anh ta cản được ngọn lửa rực cháy, anh ta sớm đã tăng tốc độ của mình lên đến giới hạn.

 

“Hay là chúng ta liều mạng một lần đi” Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

 

“Chúng ta mà hành động chính là tìm đến cái chết, nghe tôi đếm ba hai một, không ai được chết cả”

 

Còn chưa kịp giải thích xong, Tân Trạm đã cười lên, khi anh đếm đến một, sát khí khủng khiếp của anh đã bao trùm tất cả.

 

“Để xem các người chạy đi đâu”

 

Ba bóng người xuất hiện ở các hướng khác nhau, bao quanh đám người bọn họ ở trung tâm.

 

Vì sợ Tân Trạm lại sử dụng thuật dịch chuyển, lần này ba vị trưởng lão đã hoàn toàn phong tỏa không gian.

 

Nhưng vẻ mặt của Tân Trạm vẫn rất bình tĩnh, bởi vì họ không thể ngăn được Thuật Phật Độn.

 

“Tạm biệt ba vị trưởng lão, cám ơn Viên đá thần của các người”

 

Nhìn thấy ba vị trưởng lão đang xông về phía mình với vẻ mặt tức giận, Tân Trạm mỉm cười, nhìn lại Viên đá thần.

 

Hơi thở của Thuật Phật Độn trên người anh sáng đến cực điểm.

 

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

 

Đột nhiên một đoạn tiếng Phạn xuất hiện trên bầu trời, trong một đám mây sáng rực, bóng dáng của đám người Tân Trạm, bao gồm cả Chu Linh, biến mất không để lại chút dấu vết nào.

 

“Không được!”

 

Lão tóc đen hét lên một tiếng, ba người họ dừng ở giữa không trung, nơi mà Tân Trạm vốn đang ở, bây giờ đã không còn một bóng người.

 

Ba vị trưởng lão, bất kể là người nào trong số họ ra tay, thì việc kết liễu một vài tên hậu bối lom dom vẫn là một chuyện vô cùng đơn giản.

 

 

 

Nhưng bây giờ, ba người bọn họ làm hết sức mình, vậy mà Tân Trạm đã chạy mất, đồng thời cũng lấy đi Viên đá thần.

 

Kết quả này khiến ba người họ gần như phát điên.

 

“Lại là một kỹ thuật không gian, hơn nữa thuật pháp lần này còn kỳ diệu hơn”

 

Ở phía sau ngọn núi, Triệu Hạo Thiên nhìn chằm chằm phương hướng mà Tân Trạm vừa biến mất, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

 

Triệu Hạo Thiên vốn tưởng rằng Tân Trạm nhất định sẽ chết, không cần đến sự giúp đỡ của mình, Vấn Tông sẽ không thể tha cho kẻ khởi xướng hỗn loạn được.

 

Ông ta cũng tin chắc rằng ngoài mình ra thì không ai có thể cứu được Tân Trạm.

Bình luận

Truyện đang đọc