TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 443

Tuy ông cụ Tô chi là một người bình thường, nhưng trên người lại mạnh mẽ đến đáng sợ!

Cho dù là đám người Thương Trụ cũng còn lâu mới bì kịp!

Một câu nói của ông ta giống như thánh chi, khiến người ta không dám cãi lại.

Một lát sau, Yến Võ nói lại những chuyện đã trải qua cho ông ta nghe.

Ông cụ Tô không hiểu về võ đạo, nên hiển nhiên không biết những lời nói của gã là thật hay già nữa.

Vì vậy, ông ta nhìn về phía quản gia ở bên cạnh theo bản năng.

Quàn gia đi lên phía trước, đặt ngón tay lên mạch của Tần Trạm, một nguồn noi kinh chạy dọc theo mạch của anh.

Sau một lát, quản gia đứng dậy, nói: “Liên Thân thuật? Hinh như loại thuật này sẽ gây tổn hại đến nền móng.”

Ông cụ Tô nhiu mày hỏi: “Rốt cuộc thi với cậu ta nói có phải là sự thật hay không?”

Quản gia gật đầu đáp: “Chắc không sai đâu, sau khi thi triển Liên Thân thuật xong, cơ thể sẽ lập tức rơi vào thời kỳ suy yếu, thậm chí còn không bằng một đứa trẻ mười tuổi, huống chi đại hộ pháp là võ tổng lục phẩm”

Sau khi nói xong câu này, quản gia liếc mắt nhìn Yến Võ.

Chỉ một cái liếc mắt này lại khiến gã như thể bị sét đánh.

Từ tận đáy lòng gã cảm thấy vô cùng chấn động.

Tai sao ánh mắt này của quản gia lại kỳ quái như vậy? Rốt cuộc là có ý gi? “Tốt, tốt, ha ha ha!” Ông cụ Tô không khỏi bật cười ha ha: “Thằng súc sinh này cuối cùng cũng chết rồi! Mau ra tay giết cậu ta đi!”

“Chuyện đó thì không được.” Thương Trụ vội vàng ngăn cản: “Nếu hiệp hội võ đạo thủ đô đã tiếp nhận việc này, vậy nhất định sẽ phụ trách đến cùng và cho mọi người một lời giải thích, mong rằng ông Tô có thể hiểu cho.” Anh mắt của ông Tô có vài phán bất mãn, nhưng lại không tiện nói thêm điều gì.

Nhà họ Tô quà thực là gia tộc hàng đầu ở thủ đô, nhưng cũng không có nghĩa ông ta là người chang sợ gì hết, có một vài chuyện nhất định phải làm theo quy tắc. “Thương Trụ, trong vòng ba ngày, tôi hy vọng có thể nhìn thấy tin Tẩn Trạm chết.” Ông cụ Tô lạnh lùng nói: “Còn nữa, tôi sẽ phải người của mình tới giám sát cậu ta.”

“Không thành vấn đề, ông Tô, xin ông hãy yên tâm” Thương Trụ vội vàng chắp tay và đáp.

Sau đó, ông ta vung tay lên, quát lớn: “Mau đưa người về!”

“Rõ!”

Mấy thành viên đi về phía trước khiêng Tần Trạm lên, rồi nhét vào trong một chiếc xe.

Sau đó, ông cụ Tô nhìn về phía Yến Võ với một nụ cười rất tươi, nói: “Cậu muốn nhận được gi?”

Yến Võ hít một hơi thật sâu, rồi đáp: “Tôi đã ở nhà họ Tô suốt hai mươi năm đằng đẵng, âm thẩm tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ địch cho nhà họ Tô, tôi chỉ hy vọng nhà họ Tô có thể cho tôi một vị tri thích hợp, đừng khiến chúng tôi phải thất vọng và dau khổ.”

Ông cụ Tô bật cười ha ha, nói: “Được! Từ hôm nay trở đi, cậu chính là khách quỷ của nhà họ Tô tôi, tạm thời sẽ sắp xếp cho cậu ở trong biệt thự riêng của nhà họ Tô.”

“Càm ơn ông Tô!” Yến Võ quỳ xuống đất, nói một cách cung kính.

Ông cụ Tô không ở lại chỗ này lâu hơn, mà dẫn quàn gia đi vào trong phòng sách.

Sau khi tiến vào cửa, ông ta liếc mắt nhìn quản gia, trầm giọng nói: “Giúp tôi điều tra tên Yến Võ này một chút, tôi muốn biết sau khi rời khỏi nhà họ Tô cậu ta đã đi đầu và gặp những ai.”

Quản gia khom người đáp: “Ông Tô, Yến Võ là người thân tín nhất của cậu tám, hai mươi năm nay luôn chăm chỉ cần cù ở nhà họ Tô, cậu ta chắc hẳn đáng để tin tường đấy.”

Ông cụ Tô khẽ hừ rồi bảo: “Chính vì như vậy mới càng phải cần thận hơn! Cậu ta đã tốn nhiều sức lực vì nhà họ Tô như vậy, vậy mà lại bị đá ra khỏi cửa. Ai biết rốt cuộc cậu ta có oán hận, hay có dang tien hành báo thủ nhà họ Tô hay không? Cứ làm theo lời tôi nói là được”

“Rõ, thưa ông chů.” Quan gia có người, đáp một tiếng

Tại hiệp hội võ đạo thủ đô, Tấn Tram đã được giam vào trong nhà ngục chuyên dùng cho các võ giả đủng như ý muốn.

Vừa tiến vào trong cửa lon của nhà tù, đã có vô số tiếng la hét truyền tới.

Nơi này giam giữ chừng mấy chục người, mỗi một người đều là hạng gian ác được hiệp hội võ đạo xác nhận.

Không chỉ như vậy, mà thực lực của bọn họ đều là mức độ cao siêu. “Người này là ai thế? Còn trẻ tuổi như vậy sao lại bị bắt tới nơi này?” Có người hỏi từ trong góc tối. “Tần Tram, nghe nói đã giết chết mấy chục thành viên của hiệp hội võ đạo, lần này còn phải phái ngài Ngự Ma Quân ra đấy.”

“Chậc chậc, thật đúng là hình mẫu cho thế hệ chúng ta, giết hay lắm!”

“Ông nhìn kia, có phải cậu ta sắp bị giam vào tử lao roi không?” Lúc này, có người hô lên một tiếng kinh ngạc.

Quả nhiên, bóng người của Tân Trạm lướt qua nhà giam của bọn họ, rồi đi thẳng vào sâu bên tro Nhìn thấy cành tượng này, mọi người đều hit một ngụm khí lạnh.

Vị trí đó chính là nơi giam giữ tử tù. Mà ndi đó đã mười mấy năm rồi chưa từng giam bất cứ người nào! “Đã dẫn người tới rồi.” Thương Trụ ném Tần Trạm xuống dưới chân, nói với một người đàn ông ở phía đối diện.

Người đàn ông lớn lên đen thui, để quả đầu trọc, phía sau lưng còn xăm một con rồng vắt qua vai.

Hai tay anh ta chập lại trước ngực, nói: “Tôi biết rồi.”

Sau đó, trong miệng người đàn ông đó lẩm bẩm một câu, trong nháy mắt, trong nhà giam đã xuất hiện tám luồng ánh sáng vàng!

Ánh sáng vàng giống như những con rồng có sừng, bay về phía Tần Trạm! Tám luồng ánh sáng vàng này phân ra trói lấy tứ chi, cổ, đỉnh đầu, eo và ngực của anh!

Sau khi ánh sáng vàng rơi xuống thì hình dáng của nó cũng hiện ra.

Đó là tám soi xích dày bằng miệng bát, chia ra noi liền về tám chỗ!

Tám vị trí đó ẩn trong bóng tối, liếc mắt nhìn qua không thể thấy được điểm kết:

A di đà phật!” Đầu trọc kia lẩm bẩm hai câu xong, thì đi vào trong bóng tối.

Nhìn thấy Tấn Trạm như con chó chết, Thương Trụ cuối cùng cũng nở nụ cười lạnh. “Ranh con, đây chính là cái kết của việc chống lại cường quyền.” Hắn lạnh lùng nói. “A!”

Đúng lúc này, từ chỗ sâu nhất trong nhà ngục, đột nhiên truyền tới từng tiếng gào thét!

Âm thanh thảm thiết đó lại vang lên, cũng chính âm thanh này đã đánh thức Tần Tram từ trong cơn mê.

Trong nháy mắt anh mờ mắt, trái tim này mạnh lên, khiến anh cảm giác được như thế có hàng vạn cây kim đâm xuyên qua người vậy! “Quàn lý Thương, không, không hay rồi!” Lúc này, có người chạy tới.

Thưởng Trụ nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gi?”

“Hinh như phong ấn ở chỗ sâu trong nhà tù đã có dấu hiệu lòng ra rồi.” Thành viên đó nói với đôi môi run ray.

Sắc mặt của Thương Trụ lập tức thay đổi, vội vàng quát: “Mau đi mời hội trường toi đây!”

“Tám vị trường lão đã đến đông đủ cả rồi a” Thành viên đó vội vàng bảo.

Nghe được câu này, Thương Trụ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hắc liếc mắt nhìn Tần Tram, rối cười lạnh hỏi: “Cậu đã tỉnh rồi sao?”

Tân Trạm nhìn hắn với ánh mắt lạnh tanh, nhếch miệng cười và đáp: “Chó già Thương Trụ, tôi thấy ấn đường của ông màu đen, e rằng chẳng sống nổi qua mấy ngày nữa đâu”

Nghe được lời này, ánh mắt của Thương Trụ nhíu lại, bàn tay đột nhiên giờ nhę lên, rồi vung một cái tát lên mặt Tần Tram! “Ở nơi này rồi mà cậu vẫn còn dám mạnh miệng quá nhì?” Hắn hừ lạnh rồi nói: “Tần Trạm, bây giờ tôi còn có việc, nên tạm thời tha cho cậu một mạng, đợi tôi xử lý xong, xem tôi sẽ thu phục cậu thể nào?”

Sau khi ném lại một câu này, Thương Trụ vội vàng rời khỏi nhà ngục.

Tấn Trạm nhìn những sợi xích trói trên người mình, sau đó hơi nhíu mày lại.

Hình như những sợi xích này có vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc