TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 394

Cảm giác này khiến Tần Trạm lập tức vô cùng đau khổ, khí tức trong cơ thế chuyển động dữ dội bốc lên như biển rộng, thậm chí thở đều có chút khó khăn rồi!

“Tần Trạm, anh không sao chứ?” Cậu Vương ở bên cạnh kéo cánh tay Tần Trạm nói.

Gương mặt Tần Trạm đỏ lên, anh ôm ngực mình, vừa định nói chuyện, lúc này một ngụm máu tươi phun từ trong miệng anh ra!

“Mẹ nó!” Cậu Vương vội vàng đỡ lấy Tần Trạm: “Anh xảy ra chuyện gì thế?”

Tần Trạm xụi lơ trên ghế, anh xua tay, gian nan nói: “Tôi không sao.” Sau đó Tần Trạm hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn khí tức hỗn loạn trong cơ thể.

Khoảng chừng mấy phút sau, mới thoáng dịu đi.

Mà tiếng kêu rên ở chỗ sâu trong ngục giam, cũng bắt đầu chậm rãi biển mất. Chỗ tối, mấy cấp cao hiệp hội võ đạo thủ đô nhíu mày lại.

“Ba tháng nay, bà ta đã giãy dụa hai lần rồi.” Một ông cụ râu bạc trầm giọng nói: “Phải biết rằng đã mười năm, bà ta chưa từng vùng vẫy một lần.”

“Tân Trạm đến đây.” Lúc này, một người khác trầm giọng nói.

“Xem ra Tần Trạm thật sự có quan hệ với bà ta.”

“Tần Trạm này không thể giữ lại, nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp diệt trừ.”

“Yên tâm, tôi đang thu thập chứng cứ về cậu ta, tôi tin không lâu sau, sẽ bắt được cậu ta thôi.”

Hiện trường bán đấu giá, rất nhiều người đã bị tiếng hét thảm này dọa sợ.

Nhất là một số người của thế gia bình thường, bọn họ bị dọa sợ gương mặt trắng bệch.

Thương Trụ ở trên đài ho nhẹ một tiếng, nói: “Mọi người đừng lo lắng, chỉ là một tên tù nhân mà thôi, đã sớm bị chúng tôi chế ngự rồi.”

Nghe thấy lời Thương Trụ nói, sắc mặt mọi người mới dịu đi một chút.

Mà vẻ mặt Tần Trạm lại vô cùng lạnh lùng.

Không biết vì sao, anh cảm thấy “tù nhân” ở chỗ sâu ngục giam có trăm ngàn quan hệ với mình.

“Cậu Vương.” Nghĩ tới đây, Tần Trạm quay đầu nhìn về phía cậu Vương.

“Tôi muốn tiến vào chỗ sâu ngục giam của hiệp hội võ đạo thủ đô, cậu có biện pháp nào không?” Tần Trạm liên tục tha thiết nhìn cậu Vương nói.

Cậu Vương liều mạng lắc đầu nói: “Anh nghĩ rằng tôi là vạn năng sao? Nhà giam mà anh nói là cơ mật cao nhất của hiệp hội võ đạo thủ đô, không ai có thể đi vào đó.”

Vẻ mặt Tần Trạm lập tức càng thêm khó coi.

“Tôi nhất định phải đi vào đó.” Tần Trạm hít sâu một hơi: “Có biện pháp nào không?”

Cậu Vương nghe thấy thế, nửa đùa nửa thật nói: “Có, anh hủy hiệp hội võ đạo thủ đô, đến lúc đó muốn vào thì vào.”

Tần Trạm nhìn chằm cậu Vương rất lâu, gật đầu nói: “Cũng đúng.”

Những lời này cậu Vương cũng không để ý, dù sao theo ý anh ta, chuyện này là chuyện không có khả năng.

Rất nhanh, buổi đấu giá bắt đầu.

Một người chủ trì trong hiệp hội võ đạo thủ đô lên đài, ông ta thản nhiên nói: “Vật phẩm thứ nhất là điểm nhấn, nghe nói là binh khí trăm năm trước một vị đại năng từng dùng, tên là đao Ngũ Kim, giá khởi điểm một trăm linh năm tỷ.”

Nghe thấy con số này, cậu Vương không khỏi bĩu môi nói: “Chậc chậc, không hổ là hiệp hội võ đạo thủ đô, đúng là xấu! Chẳng trách người ta nói luyện võ cũng tốn tiền.”

Tần Trạm không chút để ý đao Ngũ Kim ở trên đài, tất cả tâm tư của anh đều đắm chìm trong sâu trong nhà giam của hiệp hội võ đạo.

Cuối cùng, đao Ngũ Kim được bán với giá một trăm bốn mươi tỷ, người đấu giá được là một thương nhân giàu có, nghe nói lấy về coi làm vật phẩm trang sức.

Vật phẩm thứ hai cũng là một kiện binh khí, tên là kiếm Bích Huyết, bán đấu giá với giá một trăm bảy mươi lăm tỷ.

Nhiều kiện vật phẩm kế tiếp, Tần Trạm chỉ nhìn lướt qua, gần như là binh khí hoàng giai hoặc huyền giai, kiện tốt nhất cũng chỉ là huyền giai đỉnh phong, căn bản khó lọt vào mắt Tần Trạm.

“Vật phẩm kế tiếp có vẻ kỳ lạ.” Lúc này, người chủ trì trên đài hằng giọng một cái.

Ông ta trầm giọng nói: “Dựa vào nhiều vị chuyên gia của hiệp hội võ đạo thủ đô xem xét, thứ này lưu truyền ở tông môn ngàn năm trước, Bạch Vũ Giáo, trên thứ này còn lây dính chút khí tức của đại năng”

Sau đó trên tay ông ta xuất hiện một cái gương đồng cổ.

Gương nhìn bình thường không có gì hiếm lạ, nhưng trên thứ này lại ẩn chứa khí tức cổ xưa, nói một cách chính xác, là một chút uy của đại võ tông.

“Nếu có thể lấy được thứ này, nhất định có thể trở thành pháp khí chấn tông.”

Tần Trạm nhìn chằm chằm gương đồng cổ, trong lòng thâm suy nghĩ.

Đại võ tông và võ tông là một đường ranh giới, ví dụ như một võ tông có thể thoải mái dễ dàng chém giết đại tông sư, thậm chí là người cùng cấp, nhưng không chống lại được mấy trăm đại tông sư, hay là hơn mười võ tông.

Mà bước vào đại võ tông xong, cho dù bạn có bao nhiêu võ tông, cũng không thể thương tổn được đại võ tông một chút nào.

Chuyện này giống như vì sao Diệp Thiên Vọng lại có lực uy hiếp.

Mà trên gương đồng cổ này lây dính chút khí tức của đại võ tông, cũng ẩn chứa sát khí, một khi sử dụng, cũng tương đương với đại võ tông ra tay một lần.

Tần Trạm có thể nhìn ra được, tất nhiên là những người khác cũng nhìn ra được.

Tùng Bách Đạt mở miệng trước: “Ba trăm năm mươi tỷ.”

Anh ta vừa dứt lời, Huyền Vũ Các thuộc nhà họ Đằng ở bên cạnh lạnh nhạt mở miệng nói: “Bảy trăm tỷ.”

“Một nghìn không trăm năm mươi tỷ.”

Diêu Vũ Kiệt người thanh niên trẻ tuổi nhà họ Diêu ở Bắc Hà giơ tay nói.

Tần Trạm xoắn xuýt mãi, mở miệng nói: “Một nghìn bốn trăm tỷ.”

Bây giờ Tần Trạm không thiếu tiền, hơn nghìn tỷ không tính là gì, nhưng mà tiền trong thẻ anh không nhiều, chỉ có tổng cộng gần ba nghìn năm trăm tỷ mà thôi.

“Hai nghìn tám trăm tỷ.” Lúc này, Tùng Bách Đạt trực tiếp đẩy giá lên rất cao.

Những lời này vừa nói ra, nhà họ Diêu, Huyền Vũ Các chậm rãi im miệng, không mở miệng nữa.

Không phải bọn họ không lấy được nhiều tiền như thế, chỉ là giá tiền này biểu lộ ý đồ của Tùng Bách Đạt: Đó là thứ Thiên Nguyên Môn bắt buộc phải lấy được.

Dù sao nơi này cũng là thủ đô, ai cũng không muốn đắc tội Thiên Nguyên Môn dựa vào hiệp hội võ đạo thủ đô.

Đương nhiên, ngoại trừ Tân Trạm.

Anh không nói hai lời, giơ tay nói: “Ba nghìn năm trăm tỷ.”

Tùng Bách Đạt híp mắt, xoay người nhìn về phía Tân Trạm.

Sau đó Tùng Bách Đạt hừ nhẹ nói: “Bảy nghìn tỷ.”

“Thiên Nguyên Môn đúng là có tiên.”

Tần Trạm nhíu mày nói: “Không hổ là tông môn lớn.”

“Mười nghìn năm trăm tỷ!” Đúng lúc này, cậu Vương ở bên cạnh đột nhiên mở miệng kêu lên.

Bỗng nhiên cậu Vương ra giá, đúng là khiến người ta không ngờ tới.

Nhưng nhà họ Vương không có gì khác, chỉ có tiên, cho dù là Thiên Nguyên Môn cũng kém xa.

Một khi nhà họ Vương ra tay, vậy thì thật sự phiên phức.

“Tần Trạm, nếu anh có thể giải quyết hậu hoạn giúp tôi, thứ này tôi tặng cho anh, nếu không giúp được tôi, coi như là tiền tôi cho anh mượn.” Cậu Vương nói.

Tần Trạm chắp tay nói: “Cảm ơn.”

Tuy nhà cậu Vương không tôn trọng võ đạo, nhưng tất cả thế gia võ đạo cùng với gia tộc lớn ngồi đây, đều không muốn trêu chọc cậu Vương, bởi vì quan hệ sau lưng bọn họ rất cứng, được chính phủ và ban an ninh bảo vệ.

Đúng lúc này, trong mắt Tùng Bách Đạt lóe lên giảo hoạt.

Anh ta chậm rãi giơ tay lên: “Mười bảy nghìn năm trăm tỷ!”

“Ôi!

Chuyện này không khỏi khiến không ít người hít vào một hơi, mười bảy nghìn năm trăm tỷ! Cho dù gương đồng cổ này có giá trị, nhưng tuyệt đối không được mười bảy nghìn năm trăm tỷ!

Con số cao như vậy, đủ mời một đại võ tông chân chính tự mình ra tay rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc