TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1819

 

Có một số người đến sau không hiểu rõ tình hình, có một số người có lòng tốt tiến lên giải thích cho bọn họ để bọn họ nắm rõ tình hình, những tu sĩ kia lập tức lộ ra vẻ mặt cảm kích, rối rít nói cảm ơn.

 

Nếu không một khi bọn họ chọc giận Tân Trạm, chỉ sợ mình sẽ gặp xui xẻo.

 

“Âm ầm!”

 

Thời gian cũng không lâu lắm, tu vi của Cổ Nguyệt Linh lại tiếp tục đột phá, đạt đến cảnh giới phân thần cấp ba.

 

“Tân Trạm, chẳng lẽ anh thật sự là người đã làm ra những chuyện lớn đó?”

 

Cổ Nguyệt Linh mở to mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Tân Trạm.

 

Lúc trước khi mình tự tu luyện, cảm giác được trên bầu trời không ngừng có cường giả dùng thần thức dò xét, nhưng ngay sau đó tất cả đều không cảm giác được nữa, mà chỉ nghe trộm được những tu sĩ kia đang thảo luận về Tân Trạm.

 

Chẳng lẽ tên này không hề lừa gạt mình, những điều anh ta nói đều là sự thật?

 

“Đương nhiên, lừa cô làm cái gì.”

 

Tân Trạm có chút bất đắc dĩ, thuận tay ném một tấm lệnh bài cho Cổ Nguyệt Linh.

 

“Lát nữa cô đi tìm mảnh vỡ thánh tuyền, nếu mảnh vỡ đó đã có chủ thì thôi, nếu là vật không có chủ trên đường các người mang về, chắc chắn sẽ gặp phải không ít phiền phức, nếu trên đường gặp phải chuyện gì cứ lấy lệnh bài này ra, nói tên của tôi ra”

 

“Lệnh bài này thật là kỳ lạ, phía trên khắc hoạ một con rồng rất sống động giống như con rồng thật vậy. Cái này, cái này sẽ không phải là…..” Cổ Nguyệt Linh nhìn cái lệnh bài Tân Trạm cho mấy lần, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

 

Cô giật mình nhìn Tân Trạm, suýt chút nữa miệng cũng rơi trên mặt đất.

 

Cô sinh ra ở nhà họ Cổ, mặc dù vấn đề thân phận của mẹ cô có chút ảnh hưởng đến địa vị của cô trong nhà họ Cổ, nhưng Cổ Hưng Sơn đối xử với cô rất tốt, cho nên cô cũng biết được không ít thứ.

 

“Thanh Long lệnh, đây là lệnh bài chỉ có vực chủ Đông Vực mới có thể ban phát, Tân Trạm, anh thật là người làm ra những chuyện lớn đó.”

 

Đến lúc này, Cổ Nguyệt Linh hoàn toàn tin Tân Trạm là người sẽ làm ra những chuyện lớn đó.

 

Đồ vật mà bao nhiêu thế gia tông môn nằm mơ cũng muốn có được, thế mà thật sự ở trong tay của Tân Trạm.

 

Hơn nữa tên này còn tùy ý vứt cho mình như vậy, nhìn dáng vẻ của anh hình như không thèm để ý chút nào.

 

“Lần này, chúng ta thật sự phát tài rồi”

 

Sau khi hết khiếp sợ, Cổ Nguyệt Linh liền mừng rỡ không ngậm miệng được.

 

€ó cái lệnh bài vô địch này, rốt cuộc mình không cần phải lo lắng ở trung tâm khu vực Thánh Cảnh này bị người khác bắt nạt xem thường nữa rồi.

 

Xem ai còn dám bởi vì mảnh vỡ thánh tuyền mà tìm mình gây phiền phức không, nếu dám đến tìm mình, mình liền dùng lệnh bài này hù chết bọn họ.

 

Ngay sau đó Cổ Nguyệt Linh mang theo Tuyết nhi rời đi †ìm mảnh vỡ thánh tuyền, Tân Trạm và Tô Uyên không ngừng luân phiên nhau, dị tượng thánh tuyền trong sơn cốc này chưa từng ngừng nghỉ.

 

Nhìn thấy đám người Tần Trạm khí thế ngất trời hấp thụ linh dịch, rất nhiều tu sĩ đều ghen tị muốn chết.

 

Bọn họ có được mảnh vỡ thánh tuyền lớn bằng bàn tay, đã phải trốn trốn tránh tránh, thậm chí chạy đến khu vực kín đáo bên ngoài để hấp thụ luyện hóa.

 

Mà Tần Trạm thì hay rồi công khai ngồi ở trong khu vực trung tâm Thánh Cảnh hấp thụ, những cường giả kia cũng làm như không nhìn thấy.

 

Mặc dù có một số tu sĩ nghi hoặc, giọng điệu của Tân Trạm nói chuyện này sao mà nhẹ nhàng như vậy, nhưng không có ai hoài nghi lên đầu của Cổ Nguyệt Linh.

 

Rất nhiều người suy đoán, đây là phần thưởng do vực chủ Đông Vực ban cho Tân Trạm, dù sao vực chủ thần thông quảng đại, nói không chừng tùy tiện vung một cái, liền có thể biết được trong phạm vi vạn dặm quanh đây nơi nào có mảnh vỡ thánh tuyền.

Bình luận

Truyện đang đọc