TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 716

Hình nộm khổng lồ biến mất, ba người đều khá hưng phấn.

Bọn họ khôi phục tu vì một lúc, lấy can đảm rời khỏi đại điện.

Đã không còn hình nộm khổng lồ, Tân Trạm không cần lúc nào cũng vận chuyển Việm Ma thể.

Anh đi giữa những hình nộm loại nhỏ hoặc loại trung, những hình nộm này lập tức lộ vẻ e ngại, lần lượt tránh né để ra một con đường.

Hai người đều cực kỳ phấn chấn đi theo Tân Trạm về phía trước.

“Cuối cùng cũng có thể đi ra!” Diệp Thành đã sắp muốn chảy nước mắt thành dòng.

Bị nhốt một tháng trời, ba người bọn họ đều sắp điên rồi.

Tân Trạm dừng bước chân nhìn họ nói: “Cứ đi như vậy, hai người không thấy bị thua thiệt sao?”

“Có ý gì?” Râu quai nón sửng sốt.

Hiện tại trong đầu anh ta chỉ muốn mau trốn ra ngoài.

“Đừng quên quên chúng ta tới bí cảnh để làm gì. Hiện tại tôi có quỷ lửa ở đây, không cố gắng vơ vét sạch cái đại điện này à.” Tần Trạm cười ha ha.

“Người anh em, con người của anh đủ trượng nghĩa đấy.

Râu quai nón giơ ngón tay cái lên.

Nếu như Tần Trạm không nói, anh hoàn toàn có thể tự độc chiếm chỗ tốt, nhưng anh lại không làm vậy.

Lời của Tần Trạm khiến trong lòng hai người kia lập tức hừng hực.

Dù sao di tích tông môn nguyên vẹn chưa bị người ta vơ vét gì, trời mới biết bên trong có bao nhiêu thứ tốt.

Vì vậy, ba người bắt đầu không ngừng lục soát bên trong cung điện cổ xưa này.

Hơn nữa rất nhanh thì đã có thu hoạch.

“Ha ha, phát tà rồi, lần này chúng ta có thể phát tài rồi.” Diệp Thành mừng rỡ như điên.

Mở đại cửa một gian phòng đầy bụi, ba người phát hiện bên trong cất giấu không ít linh thảo dược vương, thậm chí còn có Dược Hoàng, hơn nữa được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo.

“Dược Hoàng khó tìm, bên ngoài gần như đã biến mất không còn. Không uổng phí lần này chúng ta mạo hiểm, quả nhiên cầu phú quý trong nguy hiểm.”

Râu quai nón tấm tắc đưa ý kiến: “Tôi có đề nghị, lúc nãy chúng ta có thể thoát khỏi vòng vây là Tân Trạm trả giá nhiều nhất, tí nữa cho dù là vật gì, Tần Trạm sẽ được lấy phân nửa, còn một nửa hai chúng ta chia đều.” “Được.” Diệp Thành đương nhiên cũng không có ý kiến gì.

Nhìn thái độ kiên quyết của hai người, Tần Trạm cũng không nói gì, nếu không ngược lại khiến mình có vẻ được lợi còn giả vờ.

Ba người đi vào đại điện khác, trong điện cất giữ không ít vũ khí.

Lưu giữ hoàn hảo, phẩm cấp rất cao.

“Nơi đây lại có vô số tinh thạch thuộc tỉnh kim, thứ này có tác dụng gì chứ.” Râu quai nón tìm trong một phòng khác, có chút thất vọng.

“Hai người có ai muốn lấy thứ này không, tôi không cần.” Râu quai nón nói.

Diệp Thành cũng lắc đầu.

“Vậy đều thuộc về tôi.”

Tần Trạm cười, lấy thông thiên đỉnh ra, hút những tinh thạch thuộc tính kim này vào.

Ngay lập tức tinh thạch trong cả phòng đều bị quét sạch không còn.

Mà trên thông thiên đỉnh có một ánh sáng màu vàng óng. Trên hoa văn của nó, đột nhiên xuất hiện hoa văn màu vàng.

“Con bà nói, của cậu là bảo vật gì thế.”

Râu quai nón lập tức trợn to hai måt.

“Bảo vật có thể luyện hóa tinh thạch ngũ hành, tôi có chút ẩn tượng.” Râu quai nón trầm tư suy nghĩ, vô đầu một cái: “Mẹ nó, sao tôi không nghĩ ra nhỉ.”

Mà mấy người tới đại điện cuối cùng, trong điện không có bảo vật.

Chỉ có phía trước điện xuất hiện một pho tượng đứng thẳng.

pho tượng là một người văn sĩ trung niên, dường như là nhà nho, phía trước đặt bàn thờ lư hương, đệm cói.

“Nơi này hình như là nơi bái sư.” Diệp Thành sở cắm một cái nói.

Râu quai nón đảo tròn mắt, bước nhanh tới.

Anh ta bịch một cái quỳ trên đệm, cung kính dập đầu mấy cái vang tiếng với bức tượng văn sĩ kia.

“Anh làm gì vậy?” Diệp Thành có chút cạn lời.

“Tục ngữ nói tâm thành thì linh, ông đây từng xem nhiều chuyện xưa, gặp mặt dập đầu là không sai đâu.”

“Dập đầu với pho tượng này chắc chắn có chỗ tốt. Hai người cũng qua dập đầu đi.” Râu quai nón thần bí nói. “Thôi dẹp đi, đều là vật chết.”

Diệp Thành cạn lời. “Tôi thấy lư hương này không tồi, hình như phẩm chất không bình thường.”

Mắt Diệp Thành khẽ di chuyển, trực tiếp lấy lư hương trước pho tượng.

Tần Trạm nhìn pho tượng kia một chút, thấy pho tượng có ảnh sáng nhàn nhạt toả ra, khá bí ẩn, cũng thu vào.

“Con bà nó, hai người quá không chân chính.” Râu quai nón tỉnh lại lúc này mới phát hiện bản thân thua thiệt.

“Để cho anh bái sư trước rồi, chúng tôi còn chưa đầu, pho tượng kia có truyền cho anh bảnh lĩnh kinh thiên động địa nào không.” Diệp Thành trêu chọc nói.

“Cút đi.

Gò má Râu quai nón đó lên, vội vàng ôm chặt đệm cối dưới chân.

Dọc theo con đường này.

Ba người vợ vét cổ điện một trận, tất cả đều thắng lợi trở về, thu hoạch tương đối khá.

Lần tuy tuy suýt chút nữa thì ngủm, có điều thu hoạch cũng không tệ lắm.

Điều này khiến bọn họ mừng rỡ ra måt.

Cuối cùng đi ra khỏi cung điện cố.

Ba người đều có cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn.

Râu quai nón còn muốn nói gì, Tần Trạm đột nhiên dừng lại, nhìn về một hưởng.

“Các vị, canh chúng tôi ở đây một tháng, thực sự là cực khổ cho mấy người rồi.” Tần Trạm cười lạnh nói.

“Có người mai phục?”

Sắc mặt Diệp Thành và Râu quai nón thay đổi, chợt đề phòng.

“Ha ha. Nhóc con có chút bản lĩnh đó, chúng ta ẩn giấu kĩ như vậy còn bị phát hiện.

Trên không lay động một hồi, mấy bóng người đột nhiên đi ra.

Từng người tản ra hơi thở mãnh liệt, tu vi đều là Hóa Cảnh nhất phẩm trở lên.

“Vào không được cung điện cổ, mà chặn đường ở bên ngoài, mấy vị tính toán cũng rất giỏi.” Tần Trạm nói.

“Ha ha, đợi lâu như vậy, ta còn tưởng rằng mấy người đã chết ở bên trong.

Một ông lão tóc xám đi đầu nở nụ cười nói: “Ba người ở cung điện cổ lâu như vậy, chắc chắn thu hoạch rất khá, chúng ta đây từ chối thì bất kính rồi.”

“Muốn cướp của chúng tôi, mấy người có bản lĩnh này sao?” Râu quai nón hừ nói.

“Ba người các cậu còn chưa tới Hóa cảnh nhất phẩm, chúng ta có năm người nhất phẩm, hơn nữa lão phu là Hóa Cảnh nhị phẩm, cậu nói có đủ tư cách không?”

Ông lão tóc xám kiêu ngạo nói: “Thức thời một chút, giao đồ vật ra đây, chúng ta sẽ suy nghĩ tha cho mấy người một mạng”

“Giao đồ xong, mấy người sẽ bỏ qua cho chúng ta?”

Tần Trạm nói: “Lỡ như chúng tôi giấu rồi thì sao? Tôi thấy vẫn cứ giết hết cho an toàn”

“Hả?” Ông lão tóc xám sửng sốt: “Cậu muốn chủ động cầu chiết?” “Không, ý tôi nói là tôi giết chết mấy người.” Tần Trạm cười lạnh nói: “Miền cho những người khác biết chúng tôi đã vào cung điện cổ.”

“Có lý, phải giết.” Diệp Thành và Râu quai nón cũng liên tục gật đầu.

Nhìn qua, ba người không để những tên này vào mắt.

“Ba tên điên phách lối, tiến lên hết Ông lão tóc xám gầm lên một tiếng, sáu người đồng thời lao ra. “Giao cho tôi.” Tần Trạm bước lên một bước, đôi mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

Áp lực của Hóa Cảnh đột nhiên bạo phát, bao phủ sầu người.

“Ngu xuẩn, lão phu đây là Hóa Cảnh, áp lực này đối với ta… A!”

Ông lão còn đang cười nhạo, đột nhiên cũng cảm giác toàn thân đau nhức, lại nhìn về phía cánh tay.

Ông ta kinh hãi phát hiện, người mình bị thiêu đốt.

Mà ông ta nhìn mấy người khác bên cạnh, tình trạng còn thảm hơn, thậm chí có một người toàn thân đã bốc cháy, chớp mắt liền hóa thành tro bụi.

Mấy người còn lại, cũng đều kêu thảm ngã xuống đất, mắt thấy không sống nổi.

Thanh niên trước mặt chỉ với áp lực của Hóa Cảnh liền giết mấy người cùng cấp bậc?

“Thằng nhóc này có vấn đề, rút.”

Ông lão tóc xám kinh hãi gần chết, hiểu mình đã đụng vào kẻ khó chơi, cũng không do dự, xoay người chay.

Tần Trạm cười lạnh một tiếng, nâng tay lên.

Bình luận

Truyện đang đọc