TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1150

 

Thế mà khi vừa ngậm vật này vào trong miệng, anh ta lập tức đau đớn đến mức nhăn hết mặt mày, “phụt” một tiếng phun mạnh viên đan dược màu đen ra ngoài.

 

Đan dược Tân Trạm luyện chế này, kỳ quái tầm thường thì thôi đi, hơn nữa là khi nuốt xuống cổ họng, một hơi quỷ dị xông thẳng lên thiên linh, khiến thần thức anh ta đau nhói khôn cùng.

 

Nếu bảo là vật này dùng để kích thích thần thức thì có vẻ như không phải nói dối. Nhưng mà cảm giác kia, gần như muốn đập bể nát thần thức mới đúng.

 

“Thứ đan dược này nếu cứ ăn tiếp, sợ là thần thức thì chưa luyện ra mà đầu óc đã hư trước rồi” Trong lòng Nhạc Nhất Tuần cười nhạt, anh ta lắc đầu một cái, cũng chẳng thèm để tâm chuyện này thêm nữa.

 

Tân Trạm cầm lên hai viên đan dược còn lại, bỏ vào miệng một viên, nhai kỹ nuốt chậm.

 

Khoảng nửa tháng sau đấy, Tân Trạm lại luyện chế thêm vài viên đan dược như thế này, ban đầu Nhạc Nhất Tuần còn nhìn xem một chút, về sau dứt khoát coi như chẳng thấy chẳng nghe.

 

Tân Tráng vẫn cứ đứng ở bên hỗ trợ. Anh ta không hỏi Tân Trạm rằng đan dược có tác dụng hay không, nhưng anh ta có cảm giác, khoảng thời gian này Tân Trạm đúng là có khang khác so với khi trước.

 

Nhưng biến đổi ở đâu thì anh ta không chỉ ra được.

 

Cứ thế ngày qua ngày, mọi người cũng dần tiến vào trung tâm dãy núi Thanh Long.

 

Có điều, Tân Trạm chú ý đến rằng từ khi đặt chân đến đây, Nhạc Nhất Tuần và Trương Đình bắt đầu khẩn trương hơn.

 

Chẳng những yêu cầu bọn người Tân Tráng sắp xếp người đi tuần tra vào ban đêm, hơn cả, hai người đấy từ đầu đến cuối đều mang vẻ đề phòng, thậm chí bắt đầu dặt các trận pháp bên ngoài trại dừng chân.

 

Cứ thế làm khổ đám người Tân Tráng, ban ngày đã phải dò đường, tuần tra, còn phải thỏa mãn vô vàn yêu cầu của hai người Nhạc Nhất Tuần, đến ban đêm vẫn không được vào giấc.

 

Một đêm nọ, Trương Đình phát hiện ra một võ giả lỡ ngủ gật khi đang canh gác, lập tức quất thẳng một roi.

 

Tiếng kêu thảm thiết xé toạc màn đêm yên tĩnh.

 

Chờ đến khi mọi người chạy đến, võ giả đáng thương kia đã bị đánh đến máu thịt be bét.

 

Dù cho đám người Tân Tráng có quỳ xuống đất cầu xin đến thế nào đi nữa, nhưng Trương Đình vẫn làm như không nghe, trông dáng vẻ như muốn quật chết người kia vậy.

 

“Bốp!” Ngay khi một roi nữa quật xuống, Tân Trạm nắm chặt sợi roi trong tay.

 

“Tôi muốn đánh chết tên súc sinh này, cậu dám cản tôi ư?” Mặt Trương Đình lạnh lẽo như băng nhìn chòng chọc Tân Trạm.

 

“Tôi là đang cứu anh đấy” Tân Trạm hờ hững đáp.

 

“Ha ha, cậu nói gì cơ, cứu tôi?” Trương Đình khinh thường cười to.

 

“Nửa đêm ra tay như thế, mùi máu sẽ hấp dẫn bọn yêu thú, nhất là trong khu vực trung tâm như thế này. Nếu anh không muốn kéo đến vài ba con yêu thú Xuất Khiếu cảnh, đuổi theo.

 

mấy người chạy như chó nhà có tang thì cứ tiếp tục đi” Tân Trạm cười lạnh, vứt roi xuống, sau đấy nâng người võ giả kia lên, lập tức mang đi.

 

Nhìn Tân Trạm làm như không thấy mình, Trương Đình cảm thấy vô cùng tức giận, trong mắt anh ta, Tân Trạm chỉ là một kẻ thấp kém, anh thì có tư cách gì mà kêu gào với anh ta.

 

Anh ta dường như đang muốn nói cái gì đó, bất chợt lại nghe được một tiếng tru vang vọng của yêu thú từ xa lan tới.

 

“Thật sự có yêu thú hay sao?” Sắc mặt Trương Đình lại thay đổi lần nữa, yêu thú trong khu vực trung tâm của dãy núi Thanh Long, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ uy hiếp tới anh ta rồi.

 

Thậm chí nếu số lượng càng nhiều thì tự bản thân mình gặp nguy hiểm là khó tránh khỏi.

 

Mặc dù không rõ tiếng yêu thú kêu gào này có quan hệ gì với việc mình phạt roi những thôn dân thấp hèn ở đây hay không, nhưng anh ta không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, đành phải cẩn thận loại bỏ sạch sẽ vết máu trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc