Chương 534
Người đàn trung niên này có chút luống cuống, anh ta sốt ruột nói: “Tôi tôi không biết!”
Sắc mặt của Tần Trạm phát lạnh, sức lực trên chân càng tăng mạnh hơn.
Cơ thể của người đàn ông trung niên này dưới tác động tăng thêm lực chân của Tần Trạm bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, kịch liệt đau đớn, đau đến không muốn sống.
“Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng. Sát khí trên người Tần Trạm càng ngày càng nồng.
Người đàn ông trung niên này sốt ruột nói: “Thật sự là tôi không biết, tôi cho rằng anh chính là cái thứ có tiếng tăm nhưng không có thực lực, là cái thứ hèn nhát, cho nên tôi muốn lừa anh ra mặt sau đó tôi đánh thắng anh để thượng vị.
“Mày cút mẹ mày đi!” Tần Trạm giận tím mặt, trực tiếp giáng xuống một đấm đánh nát đầu của anh ta.
“Giẫm đạp lên tôi để thượng vị vậy thì chắc anh cũng đã nghĩ tới hậu quả rồi.” Tần Trạm lạnh giọng nói.
Người chung quanh một câu cũng không dám nói, bọn họ không cách nào tưởng tượng, rõ ràng là cùng một cảnh giới thế mà một cú toàn thắng.
“Mọi người, Phương Hiểu Điệp là em gái của tôi, cô ấy là người rất quan trọng của tôi, nếu như ai trong số các người biết được tin tức gì, làm ơn nói cho tôi biết.” Tần Trạm chắp tay nói với những người chung quanh: “Cũng xin mọi người đừng có quấy rối, hiện tại tôi đang có chuyện rất gấp.”
Nói xong câu nói này, Tần Trạm vội vội vàng rời đi.
Cả ngày nay, Tần Trạm dùng mọi loại biện pháp đi tìm Phương Hiểu Điệp thế nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Ban đêm, sắc mặt của Tần Trạm càng thêm âm trầm.
“Chuyện này chỉ sợ có liên quan đến cái tên Hoa Kiến Nhân đó.” Tần Trạm hít sâu một hơi.
Nghĩ tới đây anh chỉ đành bấm số gọi cho Diệp Thiên Vọng một cuộc điện thoại.
Điện thoại vừa thông Tần Trạm liền nói: “Trưởng quan Diệp, tôi muốn gặp mặt Hoa Kiến Nhân.”
Diệp Thiên Vọng nhướng mày, nói: “Cậu gặp anh ta làm gì?”
“Một người bạn của tôi mất tích, tôi hoài nghi là anh ta làm.” Tần Trạm hít sâu một hơi nói.
Diệp Thiên Vọng ở đầu bên kia điện trầm mặc một lát sau đó nói: “Cậu đừng lo lắng tôi giúp cậu nghĩ biện pháp, còn chuyện gặp mặt Hoa Kiến Nhân cậu vẫn là nghĩ lại đi.”
Tần Trạm nhướng mày, cái gì anh cũng không nói liền cúp điện thoại. Sau đó anh nhìn về phía Hứa Bắc Xuyên, nói: “Giúp tôi định ngày hẹn Hoa Kiến Nhân.”
“Được.” Hứa Bắc Xuyên cũng không nhiều lời nhảm nhí như thường ngày, nghe được chỉ thị anh ta lập tức đi ra ngoài tiến hành công việc.
Ước chừng sau một tiếng, Hứa Bắc Xuyên quay trở về.
Anh ta nói với Tần Trạm: “Đã hẹn ngày mai, ở võ quán Bắc Đạo gặp mặt.”
“Ừm.” Tần Trạm gật nhẹ đầu một cái.
Anh ngồi trên ghế sờ cằm không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Trạm không thể hiểu nổi trên người Phương Hiểu Điệp rốt cuộc có cái gì đáng giá để người ta nhằm vào?
Sắc đẹp? Không có khả năng, trên đời này người xinh đẹp có vô số không thể kể xiết, hơn nữa có thể xóa đi ấn ký thì chỉ có thể là cao thủ mà là cao thủ thì bên người đương nhiên là có nhiều cô gái xinh đẹp rồi “Nếu như không phải là bởi vì mình vậy rốt cuộc là bởi vì cái gì. Tần Trạm hít sâu một hơi.
“Sư phụ, nên sớm nghỉ ngơi đi ạ.” Hứa Bắc Xuyên nói: “Thời gian không còn sớm nữa.”
Tần Trạm “ừ” một tiếng, khoát tay nói: “Cậu đi ngủ trước đi.”
Sau khi Hứa Bắc Xuyên đi, Tần Trạm đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phương xạ suy nghĩ gì đó cả đêm, anh không ngủ một chút nào, thức suốt cả đêm.
Anh nhìn qua ngoài cửa sổ trong lúc nhất thời hiện tại khiến anh không biết làm sao cả.
Ròng rã một ngày không có tin tức gì của Phương Hiểu Điệp, chuyện này thực sự khiến Tần Trạm đau đầu không thôi.
Lúc chạng vạng sáng, cửa phòng của Tần Trạm bị đẩy ra, sau đó Nhan Như Ngọc bưng một bát canh gà đi vào.
Chuyện Phương Hiểu Điệp mất tích, cô ta cực kì áy náy, cô ta đặt canh gà xuống bàn sau đó cũng chỉ đứng ở bên cạnh không dám nói lời nào.
Tần Trạm nhìn cô ta một cái, nói: “Còn chưa ngủ à.”
Nhan Như Ngọc “ừ” một tiếng với vàng nói: “Không có, tôi không ngủ được.”
Tần Trạm khoát tay nói: “Chuyện này không liên quan đến cô, là tôi quá sơ ý.”
Tần Trạm nên sớm nghĩ đến mặt trái khi danh tiếng của anh càng lúc càng cao thì đương nhiên nguy hiểm sẽ càng ngày càng nhiều, người bên cạnh cũng sẽ bị liên luỵ theo.
Chẳng lẽ là hiệp hội võ lâm thủ đô? Hoặc là ông cụ Tô? Dường như Tần Trạm đã nghĩ hết những người có khả năng rồi.
“Phù.” Tần Trạm thở phào một cái, quyết định ngày mai gặp xong cái tên Hoa Kiến Nhân này trước, sau đó thuận tiện đi một chuyến đến hiệp hội võ lâm thủ đô dò xét xem sao.
“Tần Trạm, anh cũng đừng quá lo lắng.” Nhan Như Ngọc ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Tần Trạm khoát tay nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Cứ như vậy Tần Trạm đứng ở trước cửa sổ cho đến khi trời sáng.
Bầu trời dần dần sáng, mùa đông đêm dài ngày ngắn, đúng bảy giờ Tần Trạm xuất phát rời khỏi Tần môn tiến về thủ đô.
Võ quán Bắc đạo là võ quán lớn nhất của vương quốc Hoa Anh Đào ở Việt Nam, có thể nói là nổi tiếng gần xa.
Cho nên Hoa Kiến Nhân sau khi đến Việt Nam sẽ được võ quán Bắc Đạo thu nhận và sắp xếp.
Lúc đến võ quán Bắc Đạo đã là giữa trưa.
Ở trong võ quán Bắc Đạo có rất nhiều người đang luyện tập.
Trên người bọn họ đều mặc quần áo võ sĩ màu trắng miệng rống to không ngừng.
Sau khi Tần Trạm bước vào cửa anh lạnh giọng nói: “Ai là Hoa Kiến Nhân?”
Sau khi nói xong câu này rất nhiều người đều nhìn về phía Tần Trạm.
Một lát sau có một người đàn ông râu ria bước nhanh tới, anh ta đánh giá Tần Trạm nói: “Cậu là ai?”
“Tần Trạm.” Tần Trạm không có giấu điểm thân phận, khai thẳng tên.
Người đàn ông râu ria kia nghe được lời này, sắc mặt hơi đổi một chút sau đó nói: “Cậu chính là Tần Trạm?”
“Hoa Kiến Nhân đâu.” Tần Trạm có mấy phần không không kiên nhẫn nói.
Cùng lúc đó Tần Trạm xuất thần thức ra bao trùm toàn bộ võ quán.
Rất nhanh anh liền phát hiện ra một một cỗ khí tức mạnh mẽ.
Sắc mặt của những người trong võ quản nhất thời biến đổi, phải biết là võ quán Bắc Đạo chính là võ quán lớn nhất của vương quốc Hoa Anh Đào! Ở Việt Nam cũng rất nổi tiếng!
Cho dù là con cháu thế gia ở Việt Nam cũng không muốn đắc tội với võ quán Bắc Đạo võ quán nhưng cái tên Tần Trạm này lại một tay đánh chết chết võ sĩ cấp cao của người ta.
“Anh Tần Trạm, anh sẽ phải trả giá cho hành động của anh!” Người đàn ông râu ria kia lạnh giọng nói.
Tần Trạm nhìn anh ta một cái, găn từng chữ từng câu hỏi anh ta: “Anh cũng muốn chết à?”
Sắc mặt người đàn ông râu ria hơi thay đổi một chút, cảm giác phía sau lưng từng trận lạnh lẽo, trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
“Để anh ta vào đi.” Lúc này ở bên trong truyên đến một âm thanh.