TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 2619

Mà chiêu thức Liệt Địa chẳng những cần phải đứng trên mặt đất, nó cũng cần phải hấp thụ bản nguyên và linh khí ở sâu trong lòng đất.

Nếu không phải ở dưới lòng đất dinh thự của nhà họ Diệp vốn đã có sự tồn tại của linh mạch thì uy lực của nhát kiếm này cũng sẽ không có cách nào đạt được hiệu quả ở mức tối đa.

Đối với chiêu thức thứ ba, Trảm Thiên, thì trước mắt, cảnh giới của Tân Trạm vẫn còn chưa đủ, cho dù có miễn cưỡng thi triển thì cũng không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

“Đáng tiếc là Tiên Quyết mà Thiên Hỏa Tiên Tôn lưu lại vậy mà lại có thể kích hoạt ra trình độ thứ hai là năm loại Chí Hỏa, vậy thì vẫn phải tìm kiếm thêm một cái nữa mới được” Tân Trạm tỏ ra bất đắc dĩ.

Vốn dĩ, nếu anh năm giữ tính chất công kích Tiên Quyết của Thiên Hỏa Tiên Tôn thì thực lực của anh chắc hẳn sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng khi đã thử qua rồi anh mới biết được, Thiên hỏa bộ cần ba loại Chí Hỏa để mở ra, tuy nhiên loại tiên thuật thứ hai này lại không phải là loại thứ tư kia.

Điều này làm cho Tân Trạm đã vui mừng vô ích rồi. Anh còn phải đi tìm một loại Chí Hỏa khác.

Đáng tiếc là Chu Tùng Sinh kia giết người quá dứt khoát.

Chắc là anh cần phải lục soát các linh hồn một lượt để xem chỗ nào là nơi có thể dễ dàng tìm được Chí Hỏa.

Mà ngoại trừ loại tiên thuật thứ hai, tin tức duy nhất khiến Tân Trạm cảm thấy phấn chấn chính là bản thân anh đã thành công sinh ra tử khí, cuối cùng anh cũng hoàn thành bản nguyên giai đoạn đầu của Nguyệt Thì Tiên Tôn.

Khi đọc nội dung mà Nguyệt Thì Tiên Tôn lưu lại, Tân Trạm nhất thời không thể hình dung ra.

Sau khi Sinh Tử Đạo Vận được hình thành, bước thứ hai chính là cần có tu sĩ cảm thụ sự lưu chuyển của thời gian để nhận ra được tốc độ nhanh chậm.

“Thời gian luôn luôn di chuyển về phía trước, giống như một dòng suối không bao giờ dừng lại, nhưng làm thế nào để có thể cảm nhận được sự nhanh và chậm đây?”

Tân Trạm tạm thời cảm thấy có chút đau đầu, Nguyệt Thì Tiên Tôn lưu lại nội dung vừa sâu xa lại vừa khó hiểu như vậy, xem ra là muốn anh từ từ tìm hiểu rồi.

Khi thu hồi lại dòng suy nghĩ, trời cũng vào lúc nhá nhem tối rồi.

Tân Trạm thả lỏng tâm trạng của mình xuống, anh cũng ý thức được đã đến lúc mình cần rời đi.

Nguy cơ của nhà họ Diệp cũng đã qua, hiện tại Diệp Thành cũng đã trở thành người đứng đầu của nhà họ Diệp rồi. Vì thế, anh cũng có thể yên tâm về nơi này mà an tâm đi sâu vào Bắc Vực để tìm kiếm Tô Uyên rồi.

“Có tiên thạch mà Thủy tổ của nhà họ Diệp cho mình, sau này, đợi đến khi Long Thần tìm được dãy núi Liên Thiên, chúng †a chẳng những có thể trở lại Lam tinh, mà còn có thể đến đây một lần nữa. Nhất định phải nói cho Tô Uyên biết mới được”

Cụ Tô cũng đã lớn tuổi rồi. Hơn nữa ông ấy không có tu luyện, ai cũng không biết ông ấy còn có thể sống thọ đến bao lâu.

Hiện tại Tô Uyên đã đi tới Thượng giới Đại Lục, tuy ngoài miệng cô ấy không nói, nhưng trong lòng nhất định là rất nhớ ông cụ Tô.

Tô Uyên, Diệp Thành và Lạc Việt Ban đều vì anh mà đi tới Thượng giới Đại Lục, mà Tân Trạm cũng từng thề trong lòng rằng anh cần phải tìm ra cách để đưa bọn họ trở về một cách bình an.

Tân Trạm đứng dậy rồi đi ra khỏi sân. Anh gọi một người giúp việc đến để hỏi về nơi mà nhà họ Diệp cất sách.

Lúc đó, Tô Uyên đi theo Cực Hàn cung chủ để đi tới Bắc Vực, mà thế lực của Cực Hàn cung ở Bắc Vực cũng không hề nhỏ, nhà họ Diệp chắc hẳn sẽ biết nhiều chuyện.

Huống hồ nhà họ Diệp còn là một tông môn và gia tộc lớn của Bắc Vực trong cả nghìn vạn năm qua, như vậy sách vở trong thư viện chắc hẳn cũng sẽ không ít.

Sau khi đến thư viện của nhà họ Diệp, Tân Trạm căn bản là không cần xuất trình lệnh bài, vị trưởng lão canh giữ ở đây nhìn thấy gương mặt của Tân Trạm thì lập tức cung kính mỉm cười mời Tân Trạm vào.

Khi đã hỏi rõ vị trí của mấy cuốn sách cần tìm, Tân Trạm từ chối lời đề nghị dẫn đường của vị trưởng lão này, anh muốn tự mình đi qua để quan sát.

Bình luận

Truyện đang đọc