TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 2319

Thế nên tôi hy vọng cậu có thể cho chúng tôi giữ lại một ít lợi nhuận. Diệp Thành chắc chắn cũng sẽ rất biết ơn cậu”

“Vậy thì bốn mươi phần trăm đi” Tân Trạm lắc đầu, anh cũng lùi một bước.

Đối phương nhắc đến Diệp Thành nên anh cũng không tiện ép giá nữa. Bớt đi mười phần trăm hoàn toàn là vì nể mặt Diệp Thành. Anh không muốn sau khi trở về, nhà họ Diệp sẽ làm khó anh ta.

“Ha ha, cảm ơn Trình đạo hữu rất nhiều” Tam trưởng lão mỉm cười đồng ý.

“Tiếp theo, nhờ cậu dẫn chúng tôi vào trong.”

Tân Trạm gật đầu, dặn dò đám người nhà họ Diệp đứng theo thứ tự. Sau đó nghe theo lời anh nói bước vào trận pháp.

Khi chưa vào trận pháp thì mọi chuyện vẫn ổn nhưng khi bước vào rồi, cảnh tượng trước mắt đều thay đổi.

Khung cảnh bên trong cực kỳ nguy hiểm. Khắp nơi đều là độc trùng, còn có lửa thiêu đốt cả bầu trời, có một số khe nứt hiện ra giữa không trung.

Hơn nữa, lúc này bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của Tân Trạm mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh.

Người nhà họ Diệp rất may mắn nhận được sự chỉ dẫn của Tân Trạm mà bước từng bước. Đi theo sự chỉ dẫn của anh, có vài người đã thành công vượt qua trận pháp.

“Trình đạo hữu, cậu chắc chắn muốn tôi bước một bước về trước chứ?”

Sau khi bước vào trận pháp thì Tam trưởng lão nhìn thấy trước mặt có một khe nứt sắc bén giữa hư không đang chuyển động như thể sẽ nghiền nát cơ thể ông ta ngay lập tức. Tim của ông ta đập loạn nhịp, trong lòng có chút lo lắng.

“Đúng rồi, cứ đi thằng về phía trước, đừng quay đầu lại.”

Giọng nói của Tân Trạm vang lên.

Đôi mắt của Tam trưởng lão lấp lánh, rõ ràng hai con đường bên cạnh không có nguy hiểm. nhưng tại sao Tân Trạm cứ bắt mình phải bước về phía trước.

Lẽ nào đối phương ghi hận nên muốn mượn trận pháp này để giết mình?

Nhìn những người khác đã qua được trận pháp, vì không tiến vào trong ảo trận nên không nhìn được những nguy hiểm mà người khác gặp phải.

Tam trưởng lão càng nghĩ càng cảm thấy đúng là Tân Trạm muốn hãm hại mình thì trong lòng cảm thấy hơi hối hận.

Nhưng ông ta đang ở trong trận pháp, chỉ có thể tiến mà không lùi được.

Ông ta bước xuống, chân khẽ chếch qua trái một chút. Ít nhất thì nơi đó không có khe nứt trong không gian. Nhưng khi ông ta vừa đặt chân xuống thì đột nhiên có một cỗ linh viêm cực nóng phun ra từ nơi nhìn có vẻ an toàn kia.

Trong nháy máy, ngọn lửa này bùng nổ thành một biển lửa, muốn bao phủ khắp người Tam trưởng lão. Tam trưởng lão kinh hãi, đang muốn quay ra sau chạy trốn thì đột nhiên có một chiếc roi da ở bên ngoài trận pháp bay vào. Một tiếng “bốp” vang lên, đánh ông ta bay ra ngoài.

Một tiếng “bịch bịch” rơi trên mặt đất. Tam trưởng lão chóng mặt, cơ thể cảm thấy đau đớn.

Lúc này ông ta phát hiện mình đã rời khỏi vị trí trước đây.

“Chỉ duy nhất lần này, nếu như ông còn bước lung tung nữa, tôi sẽ mặc kệ ông” Giọng nói lạnh lùng của Tân Trạm khiến Tam trưởng lão rùng mình.

Sau đó dù Tân Trạm nói gì thì Tam trưởng lão cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa.

Sau khi ra khỏi trận pháp, Tam trưởng lão thấy mấy người nhà họ Diệp đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng khác thường thì không khỏi sinh lòng tức giận.

Chắc chắn cảnh tượng mất mặt vừa nãy của ông ta đều bị đám người này nhìn thấy.

Cuối cùng, lão Tùng và lão Vân dù đang bị thương cũng đã thành công đi qua trận pháp.

“Trình đạo hữu, lão già cổ hủ này bội phục cậu”

Lão Tùng và lão Vân đều là những lão già tóc đã bạc phơ.

Bình luận

Truyện đang đọc