TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 779: Ai cũng trốn không thoát

Trong biển, một lưồng ánh sáng đột nhiên chui ra khỏi mặt biển, xuyên qua bầu trời, như sấm chớp đâm vào tim của anh ta Võ giả giơ kiếm cao lên, mắt trừng to, không thể tin được mà nhìn lỗ máu trên ngực.

Anh ta không thể nào ngờ được, ở trên cái đảo hoang này, vậy mà còn có những cường giả khác.

‘Võ giả ngã ầm xuống đất, bóng dáng của Tân Trạm, chậm rãi xuất hiện trên mặt biến.

“Đừng, đừng qua đây”

Thãng nhóc chỉ là một bé trai bảy tám tuổi, nhìn thấy Tần Trạm, nó sợ hãi, không ngừng lùi lại “Đừng sợ, anh không phải là người xấu”

Tần Trạm nhìn bé trai, ở dưới ánh trăng nụ cười có chút dịu dàng, mang đến cho người ta một loại cảm giác êm dịu, khiến thằng bé từ từ bình tĩnh lại “Nói cho anh biết, những người xấu kia đang ở đâu?” Tần Trạm vuốt vuốt cái trán của thẳng bé, nhẹ giọng hỏi “Bọn họ ở trong thôn, ông nội và ba đều đã chết,mẹ cũng đã chết Bé trai khóc không thành tiếng nói: “Anh trai, cầu xin anh, hãy báo thù giúp cho người nhà của em: “Em yên tâm đi, những kẻ xấu này ai cũng sẽ trốn không thoát, em nghỉ ngơi trước một chút đi.”

Trong lòng Tân Trạm đột nhiên siết chặt lại đau nhức một trận, nụ cười của anh trở nên có chút lạnh lẽo, nói ra từng chữ như đang thề.

Nhẹ nhàng dỗ bé trai ngủ, để vào trong không gian luyện dược, Tân Trạm mặc áo bào màu đen có được từ hội Phạn Thiên, chậm rãi chui vào trong đảo.

Ầm Cùng lúc đó, trong đảo, lệnh bài bằng ngọc bên hông Phong Thiệu Huy đột nhiên xuất hiện một vết nứt “Thất chết rồi”

Mắt nhìn lệnh bài, nụ cười của Phong Thiệu Huy có chút cứng lại Từ khi bọn họ được sắp xếp bao vây nơi này, nhà họ Phong đã cho mỗi đội trưởng giữ một cái lệnh bài tính mạng, lệnh bài bị hư tổn, nói lên người đó đã bị tiêu diệt, cũng là dùng cái này để đuổi bắt Tần Trạm.

“Đã xảy ra chuyện gì, có phải là tính sai rồi không?”

Mấy võ giả khác thấy thế cũng lấy làm kinh hãi.

Những ngày này bọn họ làm xăng làm bậy trên mấy hòn đảo hoang này, dân đen trên đảo cũng có phản kháng, nhưng những thứ bỏ đi không có chút tu vi nào này, cũng không thế nào đánh bọn họ bị thương được, càng chưa hề giết được ai “Lệnh bài bằng ngọc sẽ không sai, nhất định là lão Thất bị người ta giết rồi” Đôi mắt Phong Thiệu Huy lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nói chắc chẳn.

“Không lẽ là Tân Trạm đã xuất hiện sao?” Có người nói.

“Đi ra ngoài xem một chút, nhớ phải cẩn thận hơn”

Phong Thiệu Huy quát to một cái, rút thanh đao dài ra, cả đám người cũng lên tiếng phụ họa, ‘ồn ào đi ra khỏi phòng.

Vụt.

Mà lúc trên đường mấy người họ đi, vẻ mặt tỏ ra đề phòng.

Đột nhiên một bóng dáng bay ngược đến, nện một tiếng ầm lên vách tường.

Võ giả trợn to đôi mắt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, ở trên cổ của anh ta, một mũi tên khí thế mạnh mẽ đóng đỉnh anh ta lên tường, sau đó.

chậm rãi biến mất “Cửu”

Sắc mặt của đám người khiếp sợ, không ngờ nhanh như vậy mà đối phương đã giết tới rồi, hơn nữa còn giết người trước mặt họ.

“Ở bên kia” Bỗng nhiên Phong Thiệu Huy ngẩng đầu, nhìn về một hướng rồi hét to.

Đám người nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên mặt áo bào màu đen, đang ngồi xổm trên ngọn cây cao, ánh trăng chiếu rọi lên người anh từ phía sau, dường như anh là thợ săn bóng đêm.

“Đuổi theo.”

Phong Thiệu Huy gào thét, đột nhiên tất cả mọi người tăng tốc đi về phía người mặc áo đen.

Tân Trạm không chút hoang mang, lại bản ra hai mũi tên khí thế, đâm xuyên qua tim một võ giả, mà sau đó cả người đột nhiên rơi xuống, đi về phía bờ biển “Giết người xong còn muốn trốn sao?”

Tốc độ của Phong Thiệu Huy nhanh như sấm chớp, trong phút chốc đánh ra một chưởng.

Một chưởng tít rào xông ra đánh thẳng về phía Tân Trạm.

Con ngươi Tân Trạm hơi nheo lại, đạp chân xuống đất, nghiêng người né tránh, một chưởng này bay qua khỏi người của anh, làm vỡ nát hết tất cả cây cối trong rừng trên đường đi của nó.

Có thể sử dụng linh khí, thủ đoạn vẫn là phong phú hơn, nhưng lúc này Tân Trạm cũng có ưu thế của riêng mình.

Xuyên thẳng qua khu rừng, Tần Trạm không ngừng xoay người đánh ra luồng khí mạnh. Rất nhanh lại có một võ giả khác ngã xuống.

“Các người đi bao vây hai bên anh ta” Phong Thiệu Huy ra lệnh, đám người bắt đầu tản ra.

Hai bên một đuổi một chạy, tốc độ đều vô cùng nhanh, rất nhanh Tần Trạm và bọn người đã đến chỗ vách đá bên bờ biển “Tao xem mày còn chạy đi đâu”

Bọn người Phong Thiệu Huy xúm lại vây quanh vách núi, liên tục cười lạnh.

Tân Trạm giữ im lặng, lui lại một bước, trực tiếp nhảy xuống.

Hai võ giả gào thét, đuổi theo anh.

“Quay lại” Phong Thiệu Huy cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên hét lớn.

Nhưng mà đã muộn, phía dưới vách núi, đột nhiên Tần Trạm bay ngược lên.

Trước người anh bắn ra vô số mũi tên bằng khí, lít nha lít nhít, dường như che lấp cả mặt trời.

Trong âm thanh phốc phốc, đột nhiên thân thể của hai võ giả nổ tung, bị lực khí to lớn trực tiếp xuyên thành con nhím “Không phải thủ đoạn bằng linh khí, mà là sức mạnh của thể hình cổ đại, người này không phải là Tân Trạm”

Đôi mắt của Phong Thiệu Huy lóe lên một tỉa sáng, là đệ tử tinh anh của nhà họ Phong, kiến thức và ánh mắt của anh ta đều vượt xa người thường, theo tin tức mà anh ta nhận được, trước giờ Tần Trạm sẽ không dùng thủ đoạn sức mạnh của thể hình cổ đại.

“Thằng nhóc, mày là ai, vì sao lại đánh lén nhà họ Phong bọn tao”

Lúc này Phong Thiệu Huy đã tỉnh táo hơn nhiều, nhìn Tân Trạm được quấn bên trong lớp áo bào màu đen, hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ mày là người trên đảo này sao”“

“Tôi vốn không quen biết với bọn họ”

Tân Trạm nói: “Nhưng tôi rất muốn hỏi anh, bọn họ có thù oán gì với anh?”

“Không có.” Phong Thiệu Huy lắc đầu.

“Không thù không oán, vì sao anh lại muốn giết?”

“Ha ha, tao chỉ giết mấy tên dân đen mà thôi, còn cần lý do gì sao?” Phong Thiệu Huy bày ra vẻ mặt khó mà tin được, cười lạnh nói.

“Dựa vào tu vi của mày, e là cũng có chút liên quan đến Ẩn giới rồi, Ẩn giới chúng ta giết dân đen của giới bên ngoài, muốn giết thì giết, không cần bất cứ lý do gì”

“Cũng bởi vì bọn họ yếu, nên phải bị các người ức hiếp tùy ý sao?” Tân Trạm cười lạnh nói.

Phong Thiệu Huy kiêu ngạo nói thân thủ của mày không tệ, nếu như mày gia nhập vào nhà họ Phong bọn tao, tao có thể tiến cử mày.

làm trưởng lão”

“Tôi giết người của anh, anh còn muốn chào đón tôi sao?” Tân Trạm bất ngờ hỏi “Tao đã nói rồi, chết là do nó yếu, nhà họ.

Phong bọn tao chiêu mộ cường giả, không quan †âm đến lai lịch của họ.”

“Vậy tôi giết anh, có thể ngồi vào vị trí của anh hay sao” Tần Trạm cười lạnh nói “Buồn cười, mày cho rng mày có thể thẳng được tao sao?” Phong Thiệu Hu to: “Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đố lệ rồi, ông đây sẽ giết, để mày biết gia tộc trong thế giới ẩn lớn mạnh cỡ nào”

“Tôi cảm thấy anh chỉ là sâu kiến” Tân Trạm khinh thường nói.

“Ngông cưồng”“

Nói xong, đột nhiên Phong Thiệu Huy lao qua, khí thế bên trên thanh đao dài cuồn cuộn, quét ngang qua Tần Trạm.

Đột nhiên bóng dáng của Tần Trạm lung lay, đao dài lướt qua, trong phút chốc khí thế từ đao.

trực tiếp chém vách núi ra làm hai.

“Ba nhát Phong Thiên”

Phong Thiệu Huy hét lớn, đao dài biến ảo ra thành vô số lưỡi đao, đánh về phía Tân Trạm.

Tân Trạm điều động hơi thở, vô số mũi tên bằng khí bay ra, va chạm mãnh liệt với những lưỡi đao.

Từng trận ầm ầm, trong không gian hồn loạn cả lên, phía trên mặt đất dâng lên vô số bụi mù.

Phong Thiệu Huy nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào trong đó.

Mà ngay lúc này, ở giữa bụi mù này, đột nhiên một bóng dáng xông ra.

Trong tay Tần Trạm, một cây thương dài đâm thẳng ra, thân thể của anh dường như hóa thành cây thương dài, vô cùng mãnh liệt.

Không khí trong trời đất chuyển động, vào.

đúng lúc này dường như Tân Trạm đang ở trung +âm của vòng xoáy, gợi lên linh khí ở bốn phương †ám hướng, toàn bộ tập trung lại trên mũi thương này.

Một màn này khí thế kinh người, tựa như núi Thái Sơn đè ép.

“Đao thứ ba” Phong Thiệu Huy tức đến muốn nứt tròng mắt ra, cần răng chém xuống đao thứ ba.

Nhưng mà, nhát đao này vừa mới đánh đến mũi thương, đã bị chấn động đến vỡ nát, cầm mũi thương lên, Tân Trạm quét ngang qua, một tiếng ầm, trực tiếp quất bay Phong Thiệu Huy ra bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc