TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1395

 

Nhưng sau một phút, Vân công tử liền cảm thấy lòng bàn tay nhói nhói.

 

Anh ta cảm thấy thứ mình đang nắm chặt không phải là cánh tay của Tân Trạm mà là vạn kim thép, càng nắm càng đau.

 

Bỗng nhiên anh ta thu tay lại, chỉ thấy trên lòng bàn tay có thêm một vài đốm lửa, làn da bị cháy xém.

 

“Chí hỏa, thằng khốn mày!” Vân công tử tức giận, lại chộp tay tới một lần nữa.

 

Rầm!

 

Giờ phút này, ngọn lửa trong cơ thể của Tân Trạm hoàn toàn bộc phát, ngọn lửa màu xanh và đen thuần túy thiêu đốt cơ thể anh, còn chưa chạm vào Tân Trạm mà Vân công tử đã bị bỏng, lùi về phía sau ba bước.

 

Sắc mặt có chút kinh ngạc.

 

“Đến chạm vào tôi anh còn chẳng dám, thế mà cũng đòi xứng với Tô Uyên?”

 

Tân Trạm khinh thường lạnh lùng nở nụ cười, cất bước đi vào trong sân.

 

“Mày, mày!”

 

Khuôn mặt của Vân công tử đỏ lên, tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng.

 

Anh ta vừa thẹn lại vừa giận, vừa rồi mình chỉ là nhất thời bị chí hỏa làm cho có chút rối loạn, bây giờ nghĩ lại, Tân Trạm chỉ mới đạt đến tu vi cấp tám cảnh giới Xuất Khiếu, cho dù có chí hỏa, thì có thể làm gì được mình chứ.

 

Đáng tiếc một khi bỏ lỡ cơ hội này, thì sẽ không bao giờ có khả năng quay lại nữa.

 

“Tân Trạm đúng không, mày chờ đó cho tao”

 

 

“Tô Uyên”

 

Vừa đẩy cửa đại điện ra, một luồng không khí băng giá ập vào mặt anh.

 

Bên trong trận pháp, Tô Uyên kết thúc tu luyện, từ từ mở mắt.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tràn ngập tình cảm.

 

“Tân Trạm anh đừng tới đây, hàn khí này sẽ làm anh bị thương”

 

Tô Uyên thấy Tân Trạm đi vào trận pháp, gương mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

 

“Không sao đâu, hàn khí này không thể làm anh bị thương được”

 

Tân Trạm cười nhạt một tiếng, đi đến bên cạnh Tô Uyên nói: “Em sao rồi, cảm thấy khá hơn chưa?”

 

“Thật xin lỗi” Tô Uyên có chút áy náy nói: “Em cũng không nghĩ tới hàn độc sẽ phát tác, làm liên lụy đến mọi người.”

 

“Cũng không phải lỗi của em, có cái gì phải xin lỗi chứ?” Tân Trạm lắc đầu nói.

 

Nói đến liên lụy, sợ là mình đã khiến Tô Uyên phải chịu nhiều thiệt thòi hơn.

 

Từ ban đầu, mình hôn mê được Tô Uyên cứu, sau đó hết lần này đến lần khác hỗ trợ mình, giúp sự nghiệp của mình không ngừng đi lên.

Bình luận

Truyện đang đọc