TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Đương nhiên dù nó có thật sự vô ích, một hai ngày nữa liền biết kết quả, đến lúc đó Tân Trạm cũng không nói được gì nữa.

Khi đám người ở Hàn Bích Vân bắt đầu lĩnh hội Băng Thần Kiếm Quyết, Tân Trạm đã bay ra khỏi Cực Hàn Băng Cung rồi.

Chuyện công pháp đã giải quyết xong nhưng việc chuẩn bị vẫn chưa kết thúc, hành trình địa cực vô cùng nguy hiểm, bắt buộc phải đi mua một ít tiên thảo.

Tiên thảo quý giá mà Tân Trạm nắm trong tay cũng không ít, đáng tiếc tiên thảo trong chiến trường chết chóc tuy có nhiều nhưng chủng loại quá ít, trái lại còn thiếu rất nhiều tiên thảo thông thường để làm phụ liệu.

Trước đây lúc ở Diệp gia, Tân Trạm đã chuẩn bị một ít nhưng mà sau đại chiến đều đã dùng hết rồi, bây giờ cần chuẩn bị thêm nhiều hơn nữa.

May mà bên ngoài Băng Cung là Tùng Bảo Các, nên đã bớt được không ít thời gian cho Tân Trạm.

Vào trong Tùng Bảo Các, lệnh bài khách quý năm sao lập tức phát sáng, đương nhiên là có tu sĩ cấp cao đích thân ra tiếp đón.

Anh ta không những chiết khấu cho những vật phẩm mà Tân Trạm mua, mà còn làm việc hiệu quả cực kỳ cao, nhanh chóng thu thập đủ mọi thứ Tân Trạm cần.

“Đúng rồi, đạo hữu Vương, trong Tùng Bảo Các các anh có bán mấy thứ như pháp bảo hoặc lá bùa ngăn cản đòn tấn công của hợp thể cảnh đỉnh phong không? Tốt nhất là loại có diện tích bao phủ lớn một chút”

Nghĩ đến điều gì đó, Tân Trạm liền hỏi.

Kỳ thực anh âm thầm có chút hối hận, hồi đầu khi người đàn ông đó bán Huyền Vũ Tông ngọc quy, anh nên mua thêm mấy cái.

Vốn dĩ ban đầu cứ nghĩ thứ này cần kích hoạt, với lại giá cả cũng không rẻ, liền tùy ý mua một cái dự phòng, bây giờ khi dùng hết sạch rồi mới thấy nó có ích.

Nếu như không phải nhờ vật này nổ tung hai lần, mà là tự mình chống lại đòn tấn công chí mạng của gia chủ Sử thì sẽ khó khăn hơn.

Có điều toàn bộ tài nguyên của bản thân lúc đầu dường như đều đã đầu tư vào việc nuôi Phệ Thiên Trùng. Một kẻ khố rách áo ôm cũng chỉ đành bùi ngùi nhìn tình thế đã thay đổi.

“Loại bảo vật này vẫn còn mấy cái, đạo hữu chờ một lát, tôi lấy ra đưa anh xem”

Vương Chấp sự suy nghĩ một lúc rồi vui cười chắp tay rời đi, nhanh chóng cầm ra một hộp ngọc đựng mấy loại bảo vật thịnh phóng.

Đương nhiên đây cũng là đặc quyền của Tân Trạm. Nếu như là một tu sĩ bình thường khác, đừng nói đến việc đích thân đem ra trước mặt, cho dù chỉ là đi tìm, Tùng Bảo Các còn chưa chắc sẽ bằng lòng.

Song sau khi nhìn một lượt, mặc dù những đồ vật này có giá không rẻ nhưng lại hơi khác so với những gì Tân Trạm nghĩ.

Dẫu sao thì lần này phần lớn thời gian là phải dẫn đoàn tu sĩ chiến đấu. Nếu như khi gặp phải nguy hiểm, đồ vật này có thể bảo vệ tính mạng bản thân mà những người khác đều phải chết, thì ý nghĩa của nó cũng thật nhỏ.

“Tôi cần hai cái này”

Sau khi chọn hai món đồ trông cũng tạm được, Tân Trạm liền lấy linh tệ ra trả.

“Thực ra đạo hữu Tân à, nếu muốn có một số pháp bảo phòng thủ đặc biệt, ngài có thể đến tổ chức đấu giá ngầm thử xem. Những thứ này không được phép tổ chức trong Tụ Bảo Các của chúng ta, nhưng một số tu sĩ sẽ tự tổ chức và bí mật mua bán trao đổi.”

“Tổ chức đấu giá ngầm ư?”

Tân Trạm cũng có chút dao động trong lòng.

“Phải, na ná như vậy” Vương Chấp sự do dự một lúc rồi cười nịnh nọt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc