TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1040: Di chuyển liên tục

Cái loại xác suất này, đã đủ đáng giá để anh cược một lần rồi.

“Sư phụ Tân động rồi!”

Trong tâm mắt quan tâm của tất cả, Tân Trạm chậm rãi đứng lên, toàn thân tỏa ra dao động không gian chập chờn.

Một dòng khí huyền ảo to lớn vây quay Tân Trạm mà chuyển động vòng tròn.

Chỉ trong một lúc, không gian quanh người Tân Trạm đã trở nên mơ hồ, bóng hình anh gần như hóa thành vật như có như không, đung đưa vặn vẹo, giống như một giấc mộng khó mà nắm bắt.

“Tên nhóc thối này, thật sự muốn thi triển Càn Khôn Di Chuyển Quyết, hơn nữa lĩnh ngộ không gian của cậu ta sao mà lại mạnh mẽ như vậy?”

Đồng tử Tuyệt Nhật Yêu Hoàng co rút mãnh liệt, lúc này trạng thái của Tân Trạm hoàn toàn đã lĩnh ngộ được quy tắc không gian ở một trình độ nhất định rồi, mới có được tình huống như vậy.

“Lẽ nào lúc trước cậu ta đối phó với Trương Quốc Tuấn, lúc đột ngột xuất hiện ở phía sau ấy không phải là vận khí bất ngờ sao?”

Vút!

Ngay lúc Tuyệt Nhật Yêu Hoàng còn đang suy tính, bóng hình Tân Trạm đột nhiên biến mất rồi.

Không phải là thi triển Độn Thuật hay tốc độ nhanh đến cực hạn, khiến người tôi khó có thể nắm bắt. Mà thật sự là biến mất tại chỗ không chút dấu vết.

Đám người Lam Yên, Thạch Chấn trợn tròn đôi mắt, trưởng lão hộ trận cũng ngây ra như phỗng.

Xoạt một tiếng.

Giây theo, Tân Trạm đã xuất hiện ở trung tâm trận pháp, trong tầng thứ sáu.

Nơi đây gió bão càng thêm hỗn loạn, gần như khiến người tôi đứng không vững nữa, mà hạt cát lại như con dao nhỏ quật lên trên người, không ngừng phát ra tiếng bang bang chấn động.

Ánh mắt Tân Trạm quét qua bốn phía, đầu lông anh nheo  lại.

“Thất bại rồi, có điều đến được tầng sáu cũng là không tồi.”

Anh chuẩn bị ngồi xuống lần nữa, tiếp tục thử thi triển, sau đó ngay tại lúc này, cát vàng dưới chân lại đột nhiên lún xuống, một cái hố đen sì bỗng nhiên xuất hiện, Tân Trạm bất ngờ không kịp phòng bị, cả người thuận theo cái hố lún xuống dưới.

Mà ngay lúc này, bên trong cái hố sâu hoắm hiện ra một con bò cạp lớn toàn thân trong suốt long lanh, lập lòe cái đuôi độc màu xanh thẫm, mãnh liệt lao về phía Tân Trạm.

“Huyễn thú hộ trận”“

Đồng tử Tân Trạm co lại, anh cũng biết nơi đây có vật như vậy tồn tại, kẻ thí luyện muốn lấy được chí bảo đã khó càng thêm khó, nhưng vật này thường xuất hiện ở trong tầng thứ bảy, tại sao lại chạy đến nơi này.

Trong giây phút nguy hiểm, anh cũng không kịp nghĩ nhiều, văn mình một cái trên không trung, tránh được một kích chí mạng của bò cạp khổng lồ, sau đó bay một chân lên, đuổi bọ cạp khổng lồ vào lại trong hố cát.

Tân Trạm đột nhiên bay lên, lần nữa quay lại trên mặt đất.

Có điều không bao lâu sau, cát vàng xung quanh anh chấn động, xuất hiện vô số hố sâu khiến da đầu người tôi tê dại, mấy chục con bò cạp khổng lồ từ trong chui ra, bổ nhào vào Tân Trạm.

“Số Tân Trạm kém may mắn quá, tầng thứ sáu đã kích thích trận pháp, cơ hội thu hút đám huyễn thú rất nhỏ, mà đều bị hắn gặp phải rồi” Trưởng lão hộ trận cũng nghẹn họng nhìn trân trối, liên tục lắc đầu.

“Bây giờ đã không cần quan tâm đến cậu ta có thể lấy được bảo vật trung tâm ra không nữa, mà hãy cầu phúc để cậu ta có thể bình an rời khỏi đó đi”

Thanh Đồng Kiếm trong tay, Tân Trạm bổ ra một kiếm, bọ cạp khổng lồ bị bổ làm đôi rơi xuống, nhưng vừa rơi xuống đất, chớp mắt đã lại hợp lại làm một.

“Cái đám này vốn là huyễn thú, giết không chết.”

Sắc mặt Tân Trạm cứng lại, đột nhiên tăng tốc.

Đám bọ cạp khổng lồ ở phía sau đuổi theo không ngừng, xem ra sẽ không dễ dàng mà từ bỏ Tân Trạm.

“Thời gian chẳng còn lại mấy, mình cũng quá đen đủi rồi”

Tân Trạm có chút đau đầu, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, xem ra chỉ có thể nhân thời gian cuối cùng đọ một phen thôi.

Còn về từ bỏ, hoặc là tìm kiếm bảo vật cấp thứ hai, Tân Trạm chưa bao giờ nghĩ tới.

Đối với anh mà nói, chỉ có bảo vật Lăng Nhật Yêu Hoàng để lại mới có thể thu hút anh thôi.

Hơn nữa bí cảnh Yêu Hoàng này chỉ có thể vào một lần, Tân Trạm cũng không dễ dàng bỏ qua cơ hội này được.

Cánh tay anh vẫy một cái, ba bóng đen từ trong không gian chứa vật lao ra, đâm thẳng vào mấy chục con bọ cạp khổng lồ.

“Nổi”

Tân Trạm khẽ quát một tiếng, ba con rối hóa cảnh cấp cao được hồng quang bao phủ, lập tức nứt toác ra.

Một luồng khí tức ngút trời xuất hiện, đánh bay đám bọ cạp khổng lồ vỡ tung.

Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc huyễn thú hợp lại lần nữa, ánh mắt Tân Trạm sáng lên nhìn về phía khu vực trung tâm.

Ở nơi này anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng bên trung khu vực trung tâm có một chỗ phát sáng, bao phủ lấy cả ba luồng thần quang lưu chuyển của cực phẩm Ngọc Giản.

Thi triển Thiên Minh Nhãn, khí căn nguyên của đất trời dường như đang cuồn cuộn trong tâm thức của Tân Trạm.

Chớp mắt, khí tức không gian lần nữa được độ thông toàn thân.

Bóng hình của Tân Trạm lại lần nữa biến mất.

“Tên nhóc này, đến lúc này rồi còn muốn thử” Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng cũng có chút ngây ra.

Tân Trạm thật sự đủ tuyệt vời, hoàn toàn lờ đi đám huyễn thú kia, thời gian trôi đi cũng chẳng mảy may thay đổi được ý định nào của hắn.

Có điều giây tiếp theo, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lại ha ha cười lớn, lộ ra một vẻ mặt vui mừng.

Chỉ thấy bóng hình Tân Trạm xuất hiện ở trong tầng thứ bảy, trong lưồng sáng trôi nổi bên cạnh anh là ba miếng Ngọc Giản đang lập lòe ánh sáng.

“Thành công rồi”

Tân Trạm cũng thở phào một tiếng, vươn tay ra muốn lấy ba miếng Ngọc Giản đặt vào trong nhẫn trữ vật.

Mà lúc này bão cát vàng của tầng bảy lại đến gần. Đuổi lên trên người anh, trực tiếp thổi bay Tân Trạm, làn da trong phút chốc nứt ra vô số vết thương nhỏ.

“Đến đây rồi anh còn muốn cản ta”

Ánh mắt Tân Trạm lóe lên tia sáng hung ác, toàn thân anh tỏa ra từng đạo kim quang, ngọn lửa bùng lên dữ dội, dưới sự bao phủ của bóng hình long hổ, Tân Trạm sải bước đi ra, một tay cầm chắc lấy Ngọc Giản.

Thời gian ngắn ngủi khiến vết thương trên người Tân Trạm càng nhiều thêm, máu chảy không ngớt.

Bảy tầng bão gió, hoàn toàn là cấp thần cảnh mới có thể chịu đựng được nó, cho dù có mượn Thuật Luyện Thể đi nữa, Tân Trạm cũng khó mà địch nổi.

“Đáng tiếc, không kịp lấy nhiều bảo vật hơn.” Nhìn bảo quang lấp lánh bốn phía, Tân Trạm có chút tiếc nuối, nhìn thời gian còn lại, rõ ràng anh không còn cơ hội đi lấy những chí bảo kia nữa.

“Dùng hết cơ hội rồi”

Bóng hình Tân Trạm lần nữa chớp động.

“Tên nhóc này còn không bóp nát ngọc bài chạy ra còn ở trong đó làm cái gì?” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng thấy tình hình như vậy không khỏi có chút sốt ruột.

Ngọc Giản cũng lấy được rồi, thời gian chẳng còn lại mấy, Tân Trạm rốt cuộc muốn làm gì.

Nếu cứ kéo dài như vậy, có lẽ sẽ bị huyễn thú cuốn lấy, không cách nào dùng ngọc bài chạy thoát được nữa, Tân Trạm sẽ bị giam tại đây mất.

Mà giây sau, bóng hình Tân Trạm xuất hiện ở vị trí tầng thứ sáu sát với tầng bảy.

“Lần này lại thất bại rồi”

Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, sau ba lần thi triển Càn Khôn Di Chuyển Quyết, thần thức của anh có chút yếu đi, linh khí cũng hao kiệt hơn nửa.

Vốn định dựa vào thuật này để thử lấy một vật chí bảo nữa, nhưng anh quá ngây thơ rồi.

“Ấy, có điều đây là gì vậy?”

Tân Trạm chú ý thấy, ngay dưới chân mình có một cỗ thi thể hoàn chỉnh.

Là một thanh niên tóc dài màu đen, tướng mạo vô cùng tuấn tú, có điều hai mắt nhắm nghiền, không còn chút sinh cơ nào nữa, hiển nhiên là đã chết rồi.

Đôi mắt Tân Trạm xẹt qua sự kinh ngạc.

Trong bão cát vàng, thiên tài từng bị giam hoặc bị giết ở trong này không hiếm thấy, lúc trước Tân Trạm cũng nhìn thấy vài bộ hài cốt, nhưng trong bão gió thổi vô tận ngày đêm không ngừng như vậy, gần như đều đã bị mục nát, thâm chí chỉ còn lưu lại những bộ xương cứng rắn nhất thôi.

Vậy mà thi thể ở trước mặt này, lại duy trì được dáng vẻ hoàn chỉnh trong bão cát điên cuồng, thật là hiếm thấy.

“Anh ta thân thể kiên cố, hay là còn có bảo vật hộ thân?”

Lúc trước ở Đảo Hỏa Sơn đáy biển anh cũng từng phát hiện một cỗ thi thể như vậy, còn lấy được một miếng bảo châu không biết cách dùng và một bản đồ kho báu, có điều cỗ thi thể đó tồn tại được vì có bảo châu, còn người thanh niên này là vì cái gì chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc