TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 2404

Đại sự huynh nói Tân Trạm lợi hại như vậy khiến cô ta vô cùng tò mò với Tân Trạm.

Nhưng bây giờ khi cô ta nhìn thấy được Tân Trạm thật sự thì thấy anh không chỉ có tu vi bình thường mà còn chỉ là một †u sĩ tam phẩm cảnh giới hợp thể mà thôi, hơn nữa cũng hoàn toàn không có khí chất của nhân vật lớn.

Chắc nếu có đánh nhau thì còn không bằng cả cô ta.

Thật sự không biết tại sao đại sư huynh của cô ta lại để tâm đến người này như thế, lẽ nào anh ta đã bị lừa rồi sao?

“Vì vận may tốt nên tôi đã có được một báu vật của tiên giới, sau đó thì liên tục bế quan để nâng cao tu vi”

Tân Trạm không để ý đến những tâm tư phức tạp thoáng vụt qua của người phụ nữ bên cạnh, chỉ cười lạnh lùng và không nói gì thêm.

“May mà đại sư bế quan, nghe nói phía nam chiến trường giết chóc đánh nhau rất khốc liệt, ngoài Khương Thời Miễn ra thì còn có một người tên Tân Trạm, đều vô cùng lợi hại, rất nhiều cao thủ đều đã bị giết chết” Cung Doãn đến giờ vẫn còn kinh sợ, nói.

“Nhưng Tân Trạm đó cũng thật sự rất lợi hại, trước đây cứ lẳng lặng không nghe tên tuổi gì nhưng lại có thể giết chết người có được bảo vật như Khương Thời Miễn, e rằng sau này sẽ nổi danh khắp sơn mạch ma vực rồi”

Lúc này Ngô Bình Nhi cũng đỡ Lão Ngô bước qua.

“Cảm ơn đạo hữu Trình” Lão Ngô gật đầu, mỉm cười với Tân Trạm rồi nói.

Rõ ràng là Ngô Bình Nhi đã nói cho ông ta biết được một vài chuyện xảy ra bên trong.

“Tiần bối khách sáo rồi, Ngô Bình Nhi cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều” Tân Trạm khách sáo trả lời lại.

Anh đang nói thì đột nhiên Lão Ngô ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, chau chặt mày lại, sắc mặt đột nhiên trở nên tối sầm.

Tân Trạm cũng quay đầu lại thì nhìn thấy hai bóng người đang từ trên không trung đáp xuống đất.

“Ngô Thành Thất, lão già nhà ông đã đến sơn mạch ma vực rồi mà sao lại không đến gặp tôi, may mà đệ tử của tôi nhìn thấy Ngô Bình Nhi mới phát hiện ra ông ở đây”

Tiếng cười lớn ngông cưồng vang lên, hai bóng người nối tiếp nhau đáp xuống đất.

Trước mặt anh là một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặt mày hồng hào với bộ râu dài.

Còn người đứng sau lưng ông ta thì lại là một người đàn ông kiêu ngạo mặc áo khoác màu đỏ, người đó có thân hình cao lớn với đôi mắt như mắt rắn độc, nhìn xuyên qua đám đông.

Trước khi ông lão đáp đất thì đã chế giễu Lão Ngô như đang ở chốn không người.

“Chậc chậc, trông ông già nua thế kia, chắc thật sự giống như bên ngoài đồn, tuổi thọ đã sắp hết, sắp chết đến nơi rồi phải không?”

Ngô Bình Nhi nghe thấy vậy thì lập tức nổi giận nhưng Lão Ngô thì chỉ mỉm cười, võ nhẹ lên vai của cháu gái rồi tiến về trước một bước.

“Ngụy Ngạn Quân, đúng là lão đây đã nghĩ nhiều quá rồi, tôi vốn tưởng rằng ông đã chết, còn cảm thấy ngại vì đã làm kinh động đến giấc ngủ ngàn năm của ông, không ngờ ông vẫn còn sống” Lão Ngô cũng nói lại mà không hề khách sáo.

“Miệng lưỡi của ông vẫn độc như thế, cũng không biết còn có thể sống được mấy năm nữa” Ngụy Ngạn Quân cười lạnh lùng và nói.

“Tóm lại tôi vẫn sống lâu hơn ông, chắc còn có thể thắp hương làm tuần bảy ngày của ông nữa đấy” Lão Ngô châm chọc lại.

Hai người họ đối đầu nhau, khí tức bất giác lan tỏa ra xung quanh.

Đột nhiên trời đất biến sắc, uy áp cực mạnh không ngừng va vào nhau giữa hai người họ.

Tân Trạm cũng có cảm giác khó thở, lùi về sau một bước.

Rõ ràng Ngụy Ngạn Quân này cũng giống như Lão Ngô, đều là đại năng cảnh độ kiếp.

Còn những người khác thì lại càng thảm hơn, thậm chí có một số người yếu còn bị lùi về sau đến mấy chục bước mới dừng lại.

Ngụy Ngạn Quân tinh mắt, quan sát hết lần này đến lần khác giống như một con sói đói đang chọn người để nuốt chứng.

Bình luận

Truyện đang đọc