TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1842

 

Sau khi hai người lên thuyền, liền có tu sĩ hướng dẫn mạn thuyền quỷ, thuận tiện giới thiệu một ít tin tức.

 

Tân Trạm thế mới biết, thì ra lệnh bài để lên thuyền này cũng chia ba bảy loại, lệnh bài mà mình lấy được từ cậu Tăng là lệnh bài với tư cách hành khách thông thường trên Tiên Châu, chẳng qua lựa chọn phòng tương đối tốt hơn.

 

Mà phía trên của Tiên Châu là những phòng dành cho khách quý thì càng thêm sa hoa, đương nhiên giá cả cũng rất xa xỉ.

 

Có điều hai người cũng không là người thực coi trọng vật chất thích hưởng thụ, trong phòng phổ thông này, tụ linh trận và trận pháp ẩn nấp đều có đầy đủ, cơ bản cũng đã đủ dùng.

 

“Hai vị là lần đầu tiên ngồi Đăng Long Tiên Chu, có thể có điều không biết, chúng tôi mặt dù giá thuyền rất cao, nhưng cũng đều là vật có giá trị. Bởi vì Tiên Chu này, cũng không phải chỉ là bay qua Quỷ Hải đơn giản như vậy, còn có các loại Phúc Duyên”

 

Những tu sĩ hướng dẫn kia đưa hai người họ vào phòng, cười giới thiệu nói.

 

“Phúc Duyên? Quỷ Hải này từ trước đến nay là chỗ chết, vậy mà còn tồn tại Phúc Duyên” Tuệ Khả nghe xong cũng cảm thấy hứng thú.

 

Anh ta tuy rằng từng trải không ít, nhưng bản thân lại là lần đầu tiên ngồi Tiên Châu qua Quỷ Hải, hiểu biết không nhiều lắm.

 

“Hơn nữa các loại Phúc Duyên gì cũng đều có cả”

 

Tu sĩ cười nói: “Hai vị không biết đấy, nơi cục kì nguy hiểm này lại cũng là vùng đất phúc đấy”

 

“Là bởi vì Quỷ Hải nguy hiểm, rất nhiều tu sĩ đều không muốn băng qua, cho dù không muốn nhiễu lộ, cũng muốn mau chóng rời khỏi, cho nên những năm trở lại đây, rất nhiều bảo vật trong Quỷ Hải cũng chẳng có ai đi khai quật, hơn nữa hoàn toàn là những vật vô chủ, quả thực là nơi tốt nhất để tìm bảo.

 

“Chắc hẳn hai vị đều biết nơi này đã từng là chiến trường thượng cổ, ở nơi đây đã xảy ra hàng loạt những trận đại chiến kịch liệt, những tu sĩ không may tử vong trên chiến trường đều biến thành vong hồn vất vưởng nên mới làm cho đoạn hải vực này trở nên thần bí khó lường như vậy” Vị tu sĩ này giới thiệu nói.

 

“Nhưng mọi người hãy cẩn thận ngẫm lại một chút, tuy rằng bọn họ đã chết nhưng tất cả các loại bảo vật cũng không vì vậy mà biến mất, lại cộng thêm các loại báu vật bí hiểm vốn dĩ đã ở trong Quỷ Hải thì nơi này quả thực là một tòa bảo khố khổng lồ”

 

Tuệ Khả khẽ gật đầu, tuy rằng tên nhóc này có chút khuếch đại quá nhưng về cơ bản thì cũng hoàn toàn đúng với sự thật. Như vậy xem ra Quỷ Hải đích thực là một nơi chứa nguồn tài nguyên vô cùng phong phú.

 

“ý dụ như lần trước, chính là vào tâm này năm ngoái, khi đó có một vị tu sĩ cưỡi Tiên Chu đã đào được một gốc Tiên Thảo Cửu Phẩm lúc trên đường đến một đảo nhỏ.”

 

“Đỉnh Cấp Tiên Thảo” Tuệ Khả liếm liếm môi.

 

“Không sai, còn có mấy năm trước, có tu sĩ vớt được hẳn một cái rương gỗ từ Quỷ Hải, nhìn chiếc rương cũ kỹ mục nát nhưng thế mà bên trong lại có cả Truyền Thừa Thượng Cổ”

 

Vị tu sĩ này càng nói càng hăng hái, Tuệ Khả nghe đến mức hai mắt đều sáng bừng lên.

 

“Cậu nói những điều này e rằng cũng không phải chỉ đơn thuần là kể chuyện cho chúng tôi nghe thôi đúng không?” Đột nhiên Tân Trạm nói.

 

“Hi hi, đúng là không thể qua mắt hai vị được, thật ra mỗi lần Tiên Chu đi qua con đường vào Quỷ Hải sế đều có những , hơn nữa Quỷ Hải thiên biến vạn hóa, hoàn toàn không có một lối đi nào nhất định, cho nên những cái đó phải tùy thuộc vào cơ duyên, thường thì sẽ đột nhiên xuất hiện nhưng cũng tiêu tán rất nhanh”

 

“Nếu hai vị vẫn muốn ngây ngốc đứng chờ ở bên ngoài đúng là có thể phát hiện những dị tượng đó, nhưng thực sự rất lãng phí thời gian.”

 

Vị tu sĩ này lại xoa xoa tay rồi cười nói: “Nhưng tôi thân là một thành viên của bang Quỷ Hải, mỗi ngày đều đứng trên thuyền tuần tra một lượt, nếu may mắn phát hiện Phúc Duyên thì tôi sẽ là người biết đầu tiên.”

 

“Nếu hai vị có hứng thú với Phúc Duyên thì tôi có thể báo cho hai vị ngay sau khi phát hiện ra nó, về phương diện chỉ phí cũng không cao, 50 linh tệ Kim Sắc là được”

Bình luận

Truyện đang đọc