TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 710

“Ha ha, đám người ngu xuẩn các người đừng ở đây nghĩ nữa.”

Lúc này một võ giả lớn tuổi đi ngang qua nhìn thấy đám người đang vò đầu bứt tại thì không khỏi cười giễu.

“Các người không phải là người đầu tiên phát hiện ra khu vực này, lần trước bí cảnh mở ra thậm chí có cường giả hóa cảnh của tám gia tộc lớn nhất liên thủ tấn công kết quả lại thua tan tác phải quay trở về, chẳng lẽ các người không cảm thấy các người còn ghê gớm hơn họ nhưng vẫn không vào được sao?”

“Không ai có thể đi vào đây.

Sau khi nói xong võ giả lớn tuổi quay người bỏ đi, hoàn toàn không lưu luyến chút nào.

Nghe vậy những võ giả còn lại cũng ngừng tấn công.

Họ thử hơn nửa ngày, mỗi một người mệt mỏi đến nỗi sức cùng lực kiệt, sau đó lại nhìn màn sáng của trận pháp vẫn hoàn chỉnh như lúc ban đầu, dường như hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào.

Nhưng mà nhìn thấy kho báu ở ngay trước mặt nhưng lại không có cách nào thu hoạch làm cho họ vô cùng không cam lòng, cho nên họ ở bên ngoài trầm tư suy nghĩ.

Cảnh tượng này cũng bị hai người Tân Trạm nhìn thấy.

“Tân Trạm tôi có dự cảm tôi chính là người được chọn, cánh cửa này chuẩn bị cho tôi.” Diệp Thành vô cùng kiêu kỳ nói.

“Tôi cảm thấy cậu sẽ bị đẩy lùi giống như họ.” Tần Trạm nói.

“Xem ra cậu hoàn toàn không biết gì về trực giác cả” Diệp

Thành khẽ nói. Nhìn hai người này đi tới những võ giả khác cũng không ngăn cản, trái lại họ nhao nhao tìm người có hứng thú đi tới xem.

Dường như Diệp Thành thực sự có lòng tin, anh ta đi đến trước cảnh cửa chấp tay trước ngực rồi lẩm bẩm. Sau đó lại lấy ra một báu vật giống như bút lông khác một bức tranh lên trên cửa, cuối cùng lại lấy ra một cái gương đồng chiếu về phía cánh cửa. Tân Trạm yên lặng nhìn chăm chủ ở một bên, nhìn dáng vẻ Diệp Thành lải nhải chẳng lẽ anh ta thật sự có cơ hội sao? Đám người thấy thế cũng đều tò mò, mỗi một người đều nhìn về phía Diệp Thành.

“Thiên linh linh, địa linh linh, chủ nhân đến rồi cửa hãy mở ra cho tôi!” Diệp Thành đột nhiên hét lớn sau đó đập bàn tay vào cảnh cửa cổ bằng đồng.

Cánh cửa đột nhiên chấn động.

Đám người ngạc nhiên, đây là cảnh tượng mà trước đó chưa hề xuất hiện, chẳng lẽ người trẻ tuổi này thật sự muốn đẩy cửa ra?

Khuôn mặt Diệp Thành cũng lộ ra vẻ vui mừng.

“Tôi đã nói rồi tôi là người được chọn mà!”

Anh ta ngửa đầu cười to, sau đó định đẩy cửa đi vào.

“Không thể vào, nhanh lui lại.”

Nhưng đúng lúc này Tân Trạm đột nhiên quát to.

“Hu?”

Diệp Thành ngày người còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy màn sáng của trận pháp đột nhiên chấn động dữ dội. Một luồng ánh sáng màu đỏ nhào về phía Diệp Thành.

“Mę kiếp”

Tia sáng này còn mạnh gấp mười lần ánh sáng màu trắng trước đó, Diệp Thành không kịp chuẩn bị bị ánh sáng màu đỏ đánh vào người, sau đó cả người bay ngược ra ngoài phù phù rơi ở trên mặt đất.

“Này, tôi còn tưởng rằng người trẻ tuổi này thật sự có bản lĩnh. Hóa ra chỉ là một người giả bộ ghê gớm mà thôi. Đám võ giả nhao nhao lắc đầu, cảm thấy hẳn là không có cách nào mở cánh cửa này ra.

Chẳng lẽ đúng như ông già kia nói, không ai có thể đi vào bên trong sao?

Tâm Trạm đứng ở một bên yên lặng nhìn chăm chú tất cả mọi chuyện, anh đột nhiên suy nghĩ rồi đi lên phía trước.

“Tần Trạm, cánh cửa này thật sự rất không bình thường, tôi khuyên cậu đừng thử”

Diệp Thành đứng dậy từ trên mặt đất, trái lại không bị thương chỉ có điều cả người tràn đầy bụi lộ ra vẻ hơi nhếch nhác.

“Vậy cũng không chắc chắn, tôi có dự cảm tôi có thể mở cánh cửa này.” Tần Trạm cười thần bí nói.

“Tôi không tin.” Diệp Thành khịt mũi.

“Cậu hoàn toàn không biết gì về trực giác cả Tân Trạm trả lại cho Diệp Thành câu nói trước đó. Nói rồi Tân Trạm đi tới đẻ tay lên trên cánh cửa.

Dưới góc độ mà mọi người không nhìn thấy Tân Trạm cầm một thứ ở trong tay rồi khắc lên trên cánh cửa, một lúc sau cánh cửa run rẩy phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Người trẻ tuổi này thảm rồi, sợ rằng sẽ bị trận pháp cần trả càng nghiêm trọng hơn.”

Đám người thảo luận ầm ĩ rồi lập tức lùi lại.

Khoảnh khắc tiếp theo Tần Trạm mở toang cánh cửa ra sau đó cả người đi vào bên trong.

Tất cả mọi người ở tại hiện trường đều trợn tròn mắt.

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ cánh cửa này lại đặc biệt chuẩn bị cho cậu, tôi không phục!” Diệp Thành cũng trợn tròn mắt, không thể tin được kêu lên.

Mà lúc này Tần Trạm truyền âm nói: “Đừng nói linh tinh, tôi có lệnh bài phải thánh tuyền, cậu nhanh đi tìm một cái thử xem “Lệnh bài l

Hai mặt Diệp Thành sáng lên: “Tôi có thứ đồ chơi này.

Diệp Thành cũng không đi tìm mà lần mò trong không gian giữ đồ rồi nhanh chóng lấy ra một tấm lệnh bài, sau đó học theo dáng vẻ của Tân Trạm đi tới.

Cánh cửa lập tức mở ra Diệp Thành cũng chui vào.

Lần này rất nhiều võ giả đều kích động, nhao nhao muốn đi vào với hai người.

Nhưng mà màn sáng của trận pháp kia lại lần nữa lấp lóe làm cho tất cả họ đều bị bắn ngược trở lại “Tôi là người của phái Vĩnh Xuân, tôi bằng lòng mua cách đi vào với giá cao “Hai người dân tôi đi vào thì tôi sẽ cho hai người thuốc tốt nhất.

Rất nhiều võ giả nhao nhao kêu to nhưng Tân Trạm không thèm để ý, bóng dáng hai người biến mất ở bên trong.

Đâm võ giả vô cùng buồn bực.

Tất cả mọi người không vào được thì thôi, bây giờ họ nhìn thấy hai người nghênh ngang đi vào mà những người khác lại bị ngăn ở bên ngoài như cũ, người so với người làm cho người ta tức chết đi được.

“Tần Trạm tôi biết cậu thông minh nhất

Diệp Thành đi ở trong tòa nhà cổ kính này cười ha ha.

“Nhưng mà bị cảnh này đã mở ra nhiều năm như vậy, những người khác không nghĩ tới cách dùng lệnh bài sao?”

“Không riêng gì lệnh bài bởi vì chúng ta đã trải qua việc tu luyện cơ thể ở trong thánh tuyền.” Tần Trạm nói: “Đây cũng là lý do tại sao cậu có thể đẩy ra một cái khe”

“Nói như vậy thì chúng ta còn phải cảm ơn Hàn Vô Song” Diệp Thành cười ha ha.

Nếu như Hàn Vô Song nhìn thấy cảnh tượng này, không biết là anh ta có bị tức chết hay không.

“Nhưng mà rốt cuộc nơi này là nơi nào?”

Hai người Tân Trạm đi sâu vào bên trong thì phát hiện ra nơi này quả thực hơi kỳ lạ.

Không có báu vật hay cung điện hoành tráng như trong tưởng tượng mà họ đi vào trong một quảng trường to lớn. Có những gạch vuông vức ở trên mặt đất, có rất nhiều hải cốt của những con rối ở trên đó.

Ánh mắt Tân Trạm nhìn lướt qua những viên gạch, những viên gạch này vô cùng ngăn nắp, được sắp xếp theo hình dạng đặc biệt.

Dường như có vẻ khá bí ẩn.

Mà lúc này Diệp Thành như có điều suy nghĩ nói: “Nghe nói lúc trước phải thành tuyên ở trong một khu rừng rậm rạp, thánh tuyền nuôi dưỡng cây cối làm cho gỗ thần ở đây vô cùng cứng cỏi kiến cổ nổi tiếng trong giới võ đạo.

“Cho nên thuật con rối của phái thánh tuyến cũng vô cùng nổi tiếng, hơn nữa toàn bộ đều được làm bằng gỗ. Diệp Thành nhìn có vẻ vô cùng hiểu rõ, vừa đi vừa nói.

“Tần Trạm có muốn cầm vài con rối về nghiên cứu không, tôi thấy thứ đồ chơi này rất rắn chắc”

Diệp Thành lộ ra vẻ động lòng chạy đến bên cạnh một con rồi rồi đưa tay tóm.

“Mẹ kiếp, thứ đồ chơi này thật là nặng”

Diệp Thành phát hiện ra mình thế mà lại không thể nhấc lên được.

“Cậu đừng có lộn xộn, ai biết được thứ đồ chơi này có tấn công hay không. Tần Trạm nói.

“Yên tâm, đã nhiều năm như vậy xem như năm đó nó là vật sống thì bây giờ khẳng định cũng đã kết thúc rồi.

Tần Trạm đi tới cùng Diệp Thành dựng con rối này đứng dậy.

Con rối cao hơn hai mét còn khỏe mạnh hơn hai người.

“Sao mặt của thứ đồ chơi này lại phát sáng?” Tần Trạm đột nhiên chỉ vào đầu con rối nói.

“Không thể nào.”

Diệp Thành cúi đầu kiểm tra con rối nói: “Con rồi phát sáng chứng minh nó đã được khởi động, hai người chúng ta không khởi động nó, mẹ kiếp, chạy mau!

Bình luận

Truyện đang đọc