TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1401

 

Lập tức sắc mặt Râu quai nón đại biến.

 

Anh không nghĩ tới ông lão này không phân rõ phải trái, chỉ nghỉ ngờ một chút mà ông ta đã muốn ra tay giết người.

 

Sức mạnh Thần cảnh Thần cảnh cấp tám thần thức đánh lên người cảnh giới Xuất Khiếu cấp tám thì không chết cũng bị thương.

 

Mà khi sức mạnh kia rơi xuống, đột nhiên Tân Trạm đi tới trước mặt Râu quai nón, giống như vách tường che kín, che trên người anh ta. Mấy loại luyện thể thuật và tiên khí cùng xuất hiện.

 

Rầm!

 

Ông lão tung ra sức mạnh thần thức, mãnh liệt đánh vào người Tân Trạm.

 

Tân Trạm chỉ cảm thấy giống như ngàn vạn búa lớn đánh lên người, nội tạng đau đớn, xương cốt rung động, một ngụm máu tươi phun ra.

 

Đột nhiên anh bay ngược ra, đụng vào trên tường, một mảnh tường đều sụp đổ.

 

“Nhóc con, thật sự giỏi.”

 

Đôi mắt ông lão hiện lên vẻ kinh ngạc, lão ta muốn giết gà dọa khi, vốn định giết Râu quai nón để cho hai người còn lại ngoan ngoấn đi vào khuôn khổ.

 

Không nghĩ tới Tân Trạm lại ngăn cản một đòn này, hơn nữa anh vẫn chưa chết.

 

“Nhưng mà không giao ra túi trữ vật thì mấy người vẫn phải chết.”

 

Ông lão nhe răng cười một tiếng, cả người phóng thích khí tức ra.

 

Tân Trạm từ dưới đất bò dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

 

Trong tay anh cầm chắc bùa dẫn bạo, tám viên tiên khí tinh điểm trên mi tâm như ẩn như hiện.

 

Sức mạnh của ông lão này quá mạnh, mình tạm thời không phải đối thủ của lão. Nhưng Tân Trạm cũng không thể cho lão ta túi trữ vật, để mặc ông ta tìm kiếm được.

 

Hơn nữa túi trữ vật chỉ là bước đầu tiên, nếu như đối phương không phát hiện thì có thể yêu cầu ba người tản ra thần thức để cho ông ta dò xét.

 

Đây là điều không một tu sĩ nào có thể tiếp nhận.

 

“Cậu cầm bùa dẫn bạo hù dọa tôi sao?”

 

Ông lão cảm nhận được khí tức lá bùa trong tay Tân Trạm, cười lạnh một tiếng.

 

“Không phải hù dọa, mà là hi vọng tiền bối đừng khinh người quá đáng” Vẻ mặt Tân Trạm lạnh lẽo nói.

 

Bàn tay anh khẽ động, mấy ngàn lá bùa dẫn bạo như ẩn như hiện sau lưng anh.

 

Bị đối phương ép buộc ra tay, tự mình lấy ra mấy lá bùa dẫn bạo, khiến cho khu vực này của cổ thành Đông Hoàng nồ thành phế tích.

 

Thành trì Đông Hoàng sắp tổ tế lại sụp một mảnh lớn chấn động trời đất, trái lại lúc này ông lão này cũng không có được lợi ích.

 

Mà mình, cùng lắm thì thi triển phật độn thuật thôi.

 

“Nhóc con thật to gan, dám phá hư tòa thành cổ này, cậu cũng không trốn thoát đâu. Lúc bị nhà họ Tống bắt lấy sẽ khiến cậu muốn chết cũng không xong” Sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, quát.

 

“Đến lúc này rồi chúng tôi sợ chết gì chứ?”

 

Tân Trạm cười lạnh nói: “Chúng tôi chỉ là người qua đường vô tội lại bị tiền bối bức ép nhiều lần. Hơn nữa nếu chúng tôi chết đi, e là tiền bối cũng không có được lợi ích gì từ nhà họ Tống”

 

“Cậu!”

 

Ông lão nhìn chăm chằm Tân Trạm, đôi mắt tràn đầy sát ý, siết chặt nắm đấm.

 

Thật sự muốn lật trời, thằng nhóc này chỉ là một cảnh giới Xuất Khiếu mà cũng dám uy hiếp mình, thực sự vô cùng càn rỡ.

 

Ông lão này muốn giết anh, dựa vào tốc độ này chỉ sợ Tân Trạm không kịp dẫn nổ đã chết rồi.

 

Nhưng ngộ nhỡ tính toán sai lầm thì chuyện này coi như sẽ to chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc