TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 208

Tân Trạm lập tức ngây ngan cả người khi nhìn cây tuyết liên

Sau đó thì lại mừng rỡ như điên. này. chính là cây tuyết liên mười nghìn năm được đưa tin trên diễn đàn vài ngày trước đó sao?” Anh nuốt nước miếng, phải biết rằng, đây chính là thánh vật tối cao chân chính, nhưng sao nó lại xuất hiện trong tay Tô Uyên?

“Anh cảm thấy Cô cười hỏi, nhét cây tuyết liên vào trong tay anh, sau đó xoay người rời đi. này “Sao cây tuyết liên này lại ở trong tay Tân Trạm bước một bước tới, chặn đường đi của cô.

Cô giơ ngón tay đặt lên môi anh, lắc đầu đáp: “Không nên hỏi.”

Tân Trạm lại im lặng, đột nhiên cảm thấy Tô Uyên thật thần bí. Rốt cuộc thì trong một năm này, cô đã trải qua những gì? “Anh thích là đủ rồi.” Sau khi bỏ lại câu nói này thì cô rời khỏi

Linh trận.

Tân Trạm cầm cây tuyết liên trong tay, ngồi ở nơi đó một cách ngơ ngác, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. “Có lẽ cuộc sống thật sự công Tân Trạm không cảm thán. Tuy rằng khi còn nhỏ anh chưa từng được đối xử công bằng, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, đời như mở hack vậy. Có vật kế thừa cha để lại, có Long Linh mà ông cụ thần bí tặng, mà điều quan trọng nhất là có một cô bạn gái hoàn

Tất cả những chuyện này đều khiến anh như đang nằm mơ, cảm giác rất không chân thật.

Anh hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Minh tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của nhiều người như vậy

Sau đó, anh không làm lỡ thời gian nữa, mà ngửa bàn tay, linh hỏa màu xanh biếc lập tức nhảy lên trong không trung.

Bởi vì có sự hỗ trợ của Tụ Linh trận và Long Linh, nên lần này, khả năng khống chế linh hỏa của Tân Trạm đã đạt đến trạng thái thuận buồm xuôi gió. “Một cây tuyết liên mười nghìn năm, ngược lại có thể thử luyện chế một viên Cửu Chuyển Kim đan xem sao.” Trạm thầm nghĩ trong lòng.

Cửu Chuyển Kim đan chính là thánh vật của Đạo giáo. Với cảnh giới hiện tại của anh, sẽ không có cách nào có thể cắn nuốt hoàn toàn một viên Cửu Chuyển Kim đan hết. Muốn hoàn thành Cửu Chuyển, ít nhất phải hơn một trăm ngày.

Tần Trạm hiển nhiên không có nhiều thời gian như vậy. Nhưng anh chỉ cần Tam Chuyển, Tam Chuyển là đủ rồi.

Nhất Chuyển hạ đan, Nhị Chuyển giao hợp, Tam Chuyển dưỡng dương, Chuyển dưỡng âm, Ngũ Chuyển thay xương, Lục Chuyển đổi thịt, Thất Chuyển thay lục phủ ngũ tạng, Bát Chuyển sinh hỏa, Cửu Chuyển phi thăng!

Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết, còn Cửu Chuyển Kim đan thực sự, hiển nhiên không có được uy năng lớn như vậy. Sau này Cửu Chuyển có thể thay da đổi thịt và hoàn thành Tích Cốc kỳ, đã là một chuyện không dễ gì rồi.

Tân Trạm dùng tâm trí thúc giục linh khí, hóa linh lập tức mãnh liệt hơn vài phần, và hoàn toàn bao lấy thiên sơn tuyết liên tới từ nơi cực lạnh kia lại.

Tuyết liên được ngọn lửa trong suốt bao bọc giống như một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên đời, khiến người ta lưu luyến không dời mắt. Tân Trạm đọc thầm khẩu quyết, rồi từng luồng sức mạnh không giải thích được bắt đầu rót vào bên trong ngọn lửa này. Xuyên qua ngọn lửa, có thể nhìn thấy được cây tuyết liên kia bắt đầu tan chảy từng chút một một cách rõ ràng, nước thuốc giống như giọt mồ hôi nhỏ ra từ trên tuyết liên.

Tân Trạm không dám có sơ suất gì, chi cần hơi vô ý một chút thôi đã có thể phá hỏng một cây tuyết liên mười nghìn năm rồi.

Linh khí dồi dào và linh hỏa đan vào nhau, phát ra tiếng “xèo xèo xèo xèo”, một luồng khí tức co xua thoáng tản ra từ trong Tụ Linh trận.

Từng tầng mồ hôi tủa ra từ trên trán anh, bàn tay dẫn dắt ngọn lửa bắt đầu hơi run lên. “Vù.”

Tần Trạm hít mạnh một hơi, miễn cưỡng xốc lại tinh thần.

Mà viên Long Linh trong cơ thể của anh, trong phút chốc đã vận chuyển đến cực hạn, ngay cả linh khi trong Tụ Linh trận cũng gần như bị hấp thu sạch.

Toàn bộ linh khí đều lấy bàn tay Tân Trạm làm trung tâm. Trong bàn tay anh giống như đang nâng một cơn lốc xoáy. Suốt một đêm, linh khí trong Tụ Linh trận đã hoàn toàn bị hấp thụ sạch.

Nếu không phải có Long Linh hỗ trợ, thì lúc này, Tân Trạm đã sớm bị đan dược này hút khô rồi!

Bầu trời dân sáng, mặt trời đã mọc ở đăng đồng.

Mà trên núi Long An, đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt!

Ánh sáng vọt thẳng lên trời, xuyên qua những tầng mây! Thậm chỉ còn che cả ánh sáng mặt trời! “Thành công rồi!” Tân Trạm mừng rỡ, lòng bàn tay nóng rực như thể đang kéo một mặt trời từ từ mọc lên vậy!

Từ bên ngoài nhìn vào giống như có một tia sáng từ trời bắn xuống, bao phủ toàn bộ núi Long An! “Luyện thành rồi!” Trên ngọn núi Long An hoang tàn, Tô Uyên nhìn tia sáng kia, trong đôi mắt không khỏi mang theo vài phần vui sướng. “Cái đệt, có chuyện gi trên núi Long An thế kia?”

Dân chúng xuống núi lẩm bẩm một tiếng, sau đó lôi di động ra chụp lại cảnh tượng thần kỳ này.

Lúc này, trong khách sạn lớn nhất ở Đạm Thành, Đồng Thiện

Ngũ chấp hai tay sau lưng, đứng trước cửa sổ.

Sau khi ông ta nhìn thấy luông sáng đó, đôi mày lập tức hơi nhíu lại. “Sư phụ, mau nhìn kìa, đó là gì vậy ạ?” Đồ đệ của ông ta chi vào luồng sáng đó trong sự khiếp sợ.

Đồng Thiện Ngũ nhíu mày, thấp giọng đáp: “Loại cảnh tượng này chi có hai khả năng, hoặc là có người đột phá đến võ tông, dẫn đến hiện tượng lạ, hoặc là có thần dược hiện thể” “Sư phụ, không phải ở Tân Châu này còn giấu võ tông đấy chu?” Đồ đệ của ông ta có chút lo lắng hỏi. Đồng Thiên Ngũ hừ lạnh một tiếng, nói: “Võ Tông? Con cho răng võ tông dễ đột phá như vậy sao? Thầy bế quan mấy năm còn chưa thể chạm tới bình cảnh của Võ tông. Huống chi là một Tân

Châu nho nhỏ này!” “Đến cảnh giới này rồi, muốn đột phá không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể làm được, mà còn cần phải có cơ duyên nữa.” Ông ta khẽ thở dài một cái, nhưng sau đó, trong ánh mắt của ông ta lại hiện ra một chút nhiệt huyết. “Lần này chính là cơ duyên của Đồng Thiện Ngũ ta, chỉ cần giết được Tân Trạm thì người đó sẽ đồng ý cho thầy cơ hội đột phá!” Đồng Thiện Ngũ không khỏi có chút hưng phấn.

Ông ta đã ở cảnh giới đại tông sư này quá lâu rồi, chỉ nói riêng về thực lực của bản thân, thì ông ta vượt xa Hồ tông chủ và Phùng Công

Điều này cũng khiến cho ông ta trở nên si mê về võ tông! “Sư phụ, ngay cả thầy còn không có cách nào đột phá, vậy sao người khác có thể cho thầy cơ hội được chứ?” Đồ đệ của ông ta khó hiểu hỏi.

Đổng Thiện Ngũ liếc mắt nhìn anh ta, rồi lạnh lùng đáp: “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Trong mắt chúng ta, võ tông cao đến mức không thể nào trèo tới được, nhưng trong mắt những người đó, thì có lẽ võ tông cũng chẳng là cái thả gì hết.”

Ông ta chắp tay sau lưng, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi. “Vậy nói cách khác, rất có khả năng là có thần dược hiện thế chăng?” Sau đó, đồ đệ của ông ta dường như phản ứng lại.

Đồng Thiện Ngũ cũng hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Lẽ nào,

Đạm Thành này còn có luyện đan sư nữa sao?” “Sư phụ, thầy mau nhìn kia, trên trời có thật nhiều mây! Là mây màu tím!” Đồ đệ của ông ta đột nhiên chỉ lên trời, hô lên một cách hưng phan.

Sắc mặt của ông ta thay đổi, khiếp sợ nói: “Đây chính là mây cát tường màu tím! Là hiện tượng lạ của đan dược bậc Địa! Đạm Thành này thật sự có luyện đan sư!” “Sư phụ, hưởng đó có phải là núi Long An không ạ?” Lúc này, đồ đệ của ông ta lầm bầm hỏi.

Đồng Thiện Ngũ sững sờ, ông ta nhìn chằm chằm vào phương hưởng ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Nơi ở của Tân Trạm là núi Long An, lẽ nào, hiện tượng này đến từ Tân Trạm sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc