TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1109

 

Có người kêu lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hơi thở hỗn loạn kia.

 

Hướng phát nổ chính là biệt viện Tiên Cung.

 

Uỳnh!

 

Trong lúc mọi người đang khiếp sợ thì hai tòa gác lửng cao vút ở phía cuối cùng trong biệt viện Tiên Cung đột nhiên tỏa ra hai tia sáng trắng lóa như mặt trời mọc.

 

Theo đó tòa lầu cũng rung động dữ dội, nghiêng trái ngã phải, vô số hơi thở cuồng bạo như sóng to gió lớn dâng lên từ bên trong rồi bản ra bốn phương tám hướng.

 

Cột linh khí sáng rực phóng thẳng lên trời ấy nuốt trọn Trích Tỉnh Các và Quan Tinh Các chỉ trong chớp mắt.

 

Trong tiếng động khiến tai người ta phải ù đi, hai tòa lầu các đổ sập xuống đất trong tiếng gào thét thảm thiết.

 

“Âm”, cả vùng đất chợt chấn động, bụi bay mù trời.

 

Mọi người trơ mắt nhìn tòa nhà đại diện cho dấu ấn của Vấn Tông dần hóa thành cát bụi chỉ trong phút chốc.

 

“Rốt cuộc là do ai làm”

 

Không ít trưởng lão Vấn Tông đỏ mắt tỏ vẻ vô cùng giận dữ.

 

Tuân Trì đoán trúng rồi, quả nhiên có người dám ra tay với Vấn Tông.

 

Dám làm nổ tòa nhà tông môn ngay trước mặt bọn họ, quả thật điều này tương đương với đánh vào mặt của họ rồi.

 

Trong cơn tức giận, họ hận không thể rút gân lột da tên đầu sỏ.

 

Như được đáp lại, ở nơi bụi mù cuồn cuộn xa xa có hai bóng người dường như không che giấu được dáng vẻ của mình bay nhanh như mũi tên rời cung về hướng dãy núi Quái “Thú.

 

“Chắc chản là hai tên khốn kiếp này làm, bắt lấy chúng”

 

Không đợi Tuân Trì ra lệnh, những trưởng lão đó rống to, đột nhiên lao người ra.

 

Tốc độ của hai bóng người kia rất nhanh, tất cả trưởng lão đều tăng tốc độ lên đến mức tối đa, hai bên nhanh chóng lao vào dấy núi Quái Thú.

 

Không còn nghỉ ngờ gì, hiển nhiên hai người này là Tửu Lão và Ngân Hoa bà bà.

 

 

“Im miệng, tôi cần ông nhắc nhở chắc” Ngân Hoa bà bà hừ nói.

 

Sau đó trong tay bà có thêm một cái phù lục, bà vò nát nó.

 

Ngay khi những trưởng lão này tới gần hai người thì đột nhiên một chuỗi ánh sáng vụt sáng lên trên mặt đất dưới chân họ.

 

“Không ổn rồi, đó là phù nổ, chạy mau” Một trưởng lão thấy thế khế biến sắc, gọi to nhắc nhở.

 

Mọi người lập tức cuống cuồng bay lên cao.

 

Tuy nhiên hai người Tửu Lão vẫn phi hành trong rừng, họ.

 

bỗng nhảy lên cao, hoàn toàn không thể đuổi kịp nữa.

 

“Bùm bùm bùm!”

 

Hàng loạt phù nổ liên tục nổ tung.

 

Ánh sáng cực kỳ chói lóa, một làn sóng khí khổng lồ tỏa ra khắp nơi lật tung mọi thứ.

 

Vô số cây cối chao đảo, một nửa ngọn núi bị nổ tan tành.

 

Dưới hơi thở chập chờn như đang dời núi lấp biển, những trưởng lão đang đuổi theo nọ cũng bị làn sóng mạnh mẽ này đá văng khiến tạng phủ chấn động đau nhức, có vài người còn bị gãy xương toàn thân, không ít kẻ bị trọng thương ói ra cả máu.

 

Lần truy đuổi này làm trưởng lão Vấn Tông bị tổn thương hơn nửa.

 

“Đừng đuổi theo nữa”

 

Thấy hai bóng người kia thong thả bay vút đi xa thì đôi mắt Tuân Trì đỏ bừng, ông ta đột nhiên nói.

 

Ông ta tự tay tóm lấy chấp sự nhà họ Triệu đang đứng cách đó không xa tới.

 

“Nói! Trả lời câu hỏi tôi vừa hỏi ông, nhà họ Triệu xảy ra chuyện gì” Tuân Trì quát.

 

Gã đàn ông trung niên run cầm cập, vội vàng đáp: “Những người khác trong nhà họ Triệu đều ổn, chỉ có trưởng lão Triệu Tấn Dục vẫn chưa trả lời”

 

“Triệu Tấn Dục, là Triệu Tấn Dục trông chừng hầm ngục sau núi.”

 

Tuân Trì trợn to mắt, có dự cảm chẳng lành.

 

“Liên lạc lại với ông ta, các ông cũng liên lạc với trưởng lão phía sau núi mà mình quen biết đi”

 

Tuân Trì ra lệnh cho mọi người.

 

“Trưởng lão Tuân, thật sự đã có chuyện rồi, không liên lạc được với tất cả các trưởng lão ở sau núi” Một ông lão báo lại trong sự bàng hoàng.

Bình luận

Truyện đang đọc