TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 461

Tần Trạm nhìn thi thể của anh ta, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Một người thanh niên đang trong độ xuân xanh, chỉ vì truyền một tin tức mà bỏ mạng, điều này khiến cho Tần Trạm quá khó để chấp nhận.

Nhưng đồng thời anh cũng không khỏi bội phục thủ đoạn và sự cẩn thận của cụ Tô, cuối cùng ông ấy đã dùng thủ đoạn gì khiến một người tuổi còn trẻ như vậy lại thấy chết không sờn, nhất định phải đến đây đưa tin tức.

Quả nhiên, người từ trong nhà giàu có bước ra, ai ai cũng không đơn giản.

Trong chỗ tối, hai nước đến từ nước Bàn đã rục rịch.

Tần Trạm đã sớm chú ý tới bóng dáng của hai người này, thậm chí ngay cả Hứa Bắc Xuyên cũng phát hiện ra hai người bọn họ.

“Sư phụ, trong chỗ tối còn có hai người muốn giết anh.” Hứa Bắc Xuyên trầm giọng nói.

Tần Trạm nhìn về phía Hứa Bắc Xuyên, cười hỏi: “Cậu có nắm chắc có thể thắng được bọn họ không?”

“Tôi ư?” Hứa Bắc Xuyên mở to hai mắt, chỉ vào mũi mình.

“Tôi không được đâu, bọn họ chính là võ tông đấy, đại tông sư anh không cho tôi đánh, võ tông thì để tôi đánh!” Hứa Bắc Xuyên hùng hùng hổ hổ nói: “Lỡ như bọn họ làm hỏng gương mặt anh tuấn của tôi, làm sao tôi lấy vợ được?”

Tần Trạm vỗ vai anh ta, nói: “Cơ hội tôi luyện của cậu tới rồi, lên đi.”

Cũng đúng lúc này, hai người đồ đệ của Bàn Vương bước ra.

Bọn họ lạnh lùng nhìn Tần Trạm, nói: “Tần Trạm, đến lúc anh phải chết rồi!”

Tần Trạm cười nói: “Hai vị võ tông? Hôm nay tôi không đánh với các người, để đồ đệ của tôi đánh với các người đi.”

Nói xong, Tần Trạm vận chuyển nội kình ép về hướng khoang ngực của mình. “Phụt” một tiếng, Tần Trạm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của anh cũng lập tức trở nên tái nhợt vài phần.

Hai người đệ tử của Bàn Vương lập tức vui mừng quá đỗi, xem ra lời đồn không ngoa, Tần Trạm hôm nay đã là phế vật rồi!

“Bắc Xuyên, mạng của sư phụ liền nhờ vào cậu.” Nói xong, Tần Trạm không đợi Hứa Bắc Xuyên từ chối đã đưa tay đẩy anh ta ra, mà Tần Trạm thì nhanh chóng chạy vào trong nhà.

“Nhãi con, đừng xen vào việc của người khác.” Hai người đệ tử của Bàn Vương lạnh giọng nói: “Nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo nhé.”

Hứa Bắc Xuyên ngoáy mũi, lẩm bẩm nói: “Khách sáo thì sao? Còn có thể mời tôi đến nhà anh ăn cơm hả?”

Hai người biến sắc, lập tức giận dữ nói: “Anh đã cố ý muốn chết, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Đại chiến hết sức căng thẳng, hai người đồng thời vận chuyển khí kình, một luồng áp lực kinh khủng ép về phía Hứa Bắc Xuyên!

Tuy rằng bình thường Hứa Bắc Xuyên không làm việc đàng hoàng, nhưng thực lực của anh ta lại tiến bộ thần tốc, cho dù đối mặt với hai vị võ tông cũng có sức đánh một trận!

Tần Trạm đứng sau cửa sổ, lẳng lặng quan sát tất cả, lúc cần thiết anh sẽ ra tay cứu giúp.

Toàn bộ núi Long An bị một luồng áp lực kinh khủng bao phủ, khiến người ta có chút không thở nổi.

Trận đại chiến này gần như giằng co một ngày mới dần dần tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Ý thức tự bảo vệ của Hứa Bắc Xuyên rất mạnh, anh ta thà rằng không đánh được người cũng tuyệt đối không để bản thân bị thương, hoàn toàn khác biệt với cách đánh liều mạng của Tần Trạm.

Sắc trời dần tối xuống, theo một âm thanh chấn động, cuối cùng trận đại chiến này cũng tiến vào giai đoạn kết thúc.

“Mẹ kiếp, mệt chết tôi rồi!” Hứa Bắc Xuyên lau trán mình nói.

Anh ta xoay người lên lầu xong liền đặt mông ngồi xuống sô pha.

“Mẹ kiếp, chuyện này quá mệt mỏi!

Hai thằng nhãi này thật khó giải quyết!” Hứa Bắc Xuyên liều mạng đổ nước vào bụng.

Tần Trạm cười nói: “Nếu như cậu muốn giết bọn họ thì không cần lâu như vậy, bị thương là khó tránh khỏi.”

“Bị thương?” Hứa Bắc Xuyên mở to hai mắt nhìn: “Anh không nghe thấy câu này hả? Đàn ông thà rơi lệ chứ không đổ máu! Tôi làm vậy là tuân theo ý chí của người xưa!”

“Không phải là thà đổ máu chứ không rơi lệ hả?” Tần Trạm có chút ngơ ngác nói.

“Ừm, có lẽ là tài liệu học tập của chúng ta khác nhau.” Hứa Bắc Xuyên nghiêm túc nói.

“Sư phụ, tại sao anh không đích thân giết hai người bọn họ?” Hứa Bắc Xuyên hỏi.

Tần Trạm lắc đầu bảo: “Nếu tôi ra tay chẳng phải là bại lộ thực lực hay sao? Nếu vậy còn ai dám tới giết tôi nữa.”

Không ai muốn giết anh còn không tốt hả?” Hứa Bắc Xuyên không hiểu hỏi.

Tần Trạm lắc đầu, không giải thích.

Hiện tại nhu cầu cấp bách của Tần Trạm là bù đắp nội kình, anh ngược lại hi vọng có người tới giết mình.

Sau đó, Tần Trạm quay về phòng mình lấy ra tờ giấy cụ Tô đưa tới. Chỉ thấy trên đầu tờ giấy viết mấy chữ to: Tần Trạm, tha thứ cho phương pháp đưa tin của ông, biết cháu không thích, nhưng bất đắc dĩ, đây là biện pháp an toàn duy nhất.

Tần Trạm liên tục cười khổ, với cụ Tô mà nói, quả thật đây là biện pháp tốt nhất rồi.

“Nhà họ Gia Cát là con cờ mà nhà họ Tô đã bố trí rất lâu rồi, hơn hai mươi năm qua, nhà Gia Cát đã trở thành người trung thành nhất của nhà họ Tô, vì vậy mục đích ông chọn tới nơi này cũng chỉ có một, khiến nhà họ Tô lầm tưởng ông không còn muốn tiếp tục phản kháng, chủ động bị nhà Gia Cát theo dõi.”

“Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, từ hai mươi năm trước ông đã nghĩ sẵn đường lui cho mình.”

“Việc bố trí thương nghiệp đã hoàn thành, tới cuối năm, Tô Phúc Công sẽ ra nước ngoài họp, Tô Hầu sẽ đến biên giới, đây chính là thời cơ tốt nhất của chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua.”

Tô Phúc Công là con cả nhà họ Tô, kiểm soát sức mạnh giới chính trị của nhà họ Tô, mà Tô Hầu thì là sức mạnh của cục an ninh.

Còn Tô Yên Thế chính là sức mạnh thương nghiệp của nhà họ Tô, cũng chống đỡ tiền bạc của nhà họ Tô.

Sau khi Tần Trạm xem xong tờ giấy, trong lòng bàn tay nổi lửa, tờ giấy lập tức tan thành tro bụi.

“Cuối cùng cũng đợi đến ngày này.” Tần Trạm hít sâu một hơi.

Ngoài ra, anh còn muốn thêm một mồi lửa cho nhà họ Tô, đó chính là hợp tác với với hiệp hội luyện dược quốc tế.

Bây giờ cách cuối năm còn gần nửa năm, vì vậy Tần Trạm không nóng nảy.

Hiện tại quan trọng nhất vẫn là nâng cao tu vi.

Dù sao nhà họ Tô còn có một vị đại võ tông, hơn nữa kẻ địch của Tân Trạm đã không chỉ là nhà họ Tô nữa.

Hiện nay, giới võ đạo của Việt Nam có chút đoán không ra thực lực của Tần Trạm, rất nhiều người đều kích động, nhưng lại không ai ngoi đầu lên.

Trải qua nhiều đánh giá, trên diễn đàn võ đạo cuối cùng đưa ra một kết luận: Thực lực kém xa trước đây, nhưng vẫn không phải kẻ mà võ tông bình thường có thể chấm mút.

Ngày hôm nay, nhà họ Kiêu nghênh đón rất nhiều vị khách.

Những người này, con nối dõi của bọn họ đều chết dưới tay của người áo đen, bây giờ Tân Trạm bình yên vô sự, Kiều Thành trở thành chỗ dựa duy nhất của bọn họ.

“Kính xin cậu Kiều ra mặt, giết chết Tần Trạm kia!” Có người hét lớn.

“Tôi bằng lòng ra một trăm triệu đô la để làm thù lao!”

“Tôi đã mời ba đợt sát thủ, lần lượt đi ám sát Tần Trạm, trải đường cho cậu Kiều!”

Với người bình thường, võ tông là một cảnh giới xa không thể với, người bọn họ có thể tìm đến không nhiều lắm.

Kiều Thành giả bộ khó xử nói: “Tôi và anh Tần cũng là bạn bè, lần trước cũng đã ra tay rồi, các người đừng làm tôi khó xử nữa!”

“Cậu Kiều, cầu xin cậu chủ trì công đạo cho chúng tôi!”

“Chúng tôi đã đi cầu hiệp hội võ đạo thủ đô, nhưng bọn họ không chịu, nói là không nhận được lệnh thì không thể tùy tiện ra tay, trái với quy định, vì vậy bây giờ chúng tôi chỉ có thể dựa vào cậu thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc