TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 2656

Thân thể mềm mại của Dung nguyệt khế động, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khiếp sợ, trái tim gợn sóng.

Bắc Vực Đạo Khúc sau khi trải qua xoay chuyển lịch sử, thất lạc không ít chương nhạc, Dung Nguyệt cho rằng là có thể bảo tồn đoạn thứ nhất đã xem như không dễ dàng rồi.

Nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, Tân Trạm này nhìn qua chỉ là một tu sĩ rất trẻ, cư nhiên đàn tấu ra nội dung khúc nhạc cô ta chưa từng nghe qua.

Hơn nữa bởi vì khúc Bắc Vực Đạo có tính đặc thù cho nên nghe một hồi đã có thể xác định cái này tuyệt không phải là thiếu gấm chắp vải thô, mà là hàng thật giá thật.

Hô hấp Dung Nguyệt trở nên nặng nề, áp lực trong lòng chấn động, nghiêm túc ghi nhớ mỗi một âm luật.

Coong!

Chỉ là sau khi đàn tấu được một nửa đoạn thứ hai, bỗng nhiên luồng khí phát ra một tiếng vang, nhạc khúc đột ngột im bặt.

Giang Kim Thanh mở to mắt, đám người ông chủ Hạ cũng như vậy.

Một khúc Tiên Âm đàn tấu này của Tân Trạm cực kỳ đẹp, làm mọi người đều say mê trong đó.

Hắn là nhạc khúc này, Tân đạo hữu chỉ thu thập đến đây.

Mọi người có chút tiếc nuối, nhưng đều có thể lý giải được.

Bắc Vực Đạo Khúc thất truyền, Tân Trạm có thể thu thập đến nhiều như vậy, thực sự đã là không đơn giản rồi.

“Tân đạo hữu, tôi còn tưởng răng anh khoác lác, không nghĩ đến thế nhưng ở quy luật đánh đàn lại có loại thành tựu này, thật là làm cho tôi mở rộng tầm mắt”

Giang Kim Thanh đứng dậy, bội phục nói.

Biểu tình của Giang Ngọc Hân cũng phức tạp, đứng lên, có chút khác thường nhìn về phía Tân Trạm.

Theo sau đó, tất cả mọi người đều đứng lên.

Đây cũng là sự tôn trọng đối với Đạo Khúc của Tân thành.

“Anh Tân, không biết khúc này tại sao lại bỗng nhiên im bặt vậy?”

Chờ Tân thành mở đôi mắt, Dung Nguyệt có chút sốt ruột hỏi.

“Cái này, đoạn sau tôi cũng không thu thập được” Phù ma đã lui trở lại Thức Hải, Tân Trạm lại không thể khống chế thân thể, mở miệng nói.

“Thật sự là rất đáng tiếc, không nghĩ tới anh Tân lại là kiểu người chân chính không cần lộ mặt, hiểu về Đạo Khúc này còn sâu hơn tôi, Dung Nguyệt bội phục” Dung nguyệt thở sâu, nghiêm túc lễ phép nói.

“Còn có, không biết anh Tân có thể cho phép tôi học theo đàn tấu điệu khúc này không, thật không dám giấu giếm, tôi chỉ nắm giữ đến đoạn thứ nhất thôi”

Tân Trạm không làm chủ, mà là hỏi phù ma.

“Tùy ý đi, tôi cảm thấy tôi nắm giữ càng nhiều, nhưng tới nơi này, bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra” Phù ma buồn rầu nói.

“Hình ảnh gì, ông lại tìm lại ký ức rồi sao?” Tân Trạm nói.

“Là một bức tranh, phảng phất là nơi tôi đàn tấu, nơi đó là đỉnh núi tuyết nguy nga, mặt trên đó có một cái đình đài, còn có tôi và một cô gái khác, tôi đánh đàn, cô ấy nhảy múa”

“Thằng nhóc như ông còn rất phong nhã” Tân Trạm cũng có hơi ngoài ý muốn.

Dù sau phù ma đã nói, lão ta bởi vì mối thù diệt mới tìm kẻ thù cùng đến chỗ chết, có lẽ cô gái nhảy kia, là bạn đời của lão ta.

“Núi tuyết kia rất đặc biệt, chỉ cần tìm được địa điểm kia, tôi có thể nhớ lại rất nhiều” Phù ma nói.

Tuy rằng một khúc này chưa đàn xong, nhưng phù ma tìm về một địa điểm, Tân Trạm cảm thấy cũng coi như không tệ.

Bình luận

Truyện đang đọc