TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1201

Ánh mắt mọi người lúc này nhìn về phía Tân Trạm đều có chút cổ quái.

 

“Đây chính là người mới vào nội môn kia sao?”

 

“Nghe nói ở trong hôm khảo hạch nhập môn, tất cả đánh giá đầu vào của anh ta đều cực kém, phải dựa vào lệnh bài của Tam trưởng lão”

 

“Mẹ kiếp, thì ra là có tấm màn đen này, loại thực lực này chỉ sợ sẽ không đánh lại được tôi đi”

 

“Nhưng mà Kim Như Tung cũng không phải người tốt gì, tu vi của anh ta cũng chỉ là… còn không phải dựa vào có quan hệ với đại trưởng lão, chúng ta cứ đứng ở bên cạnh xem đi”

 

“Tân Trạm, tôi nói cậu chính là một tên rác rưởi, không có tư cách ở lại trong nội môn, cậu có dám đánh một trận với tôi hay không!”

 

Ánh mắt của Kim Như Tung lạnh lẽo, nhìn chằm chảm vào Tân Trạm rồi quát.

 

“Anh muốn chiến đấu cùng với tôi?”

 

 

Hơn một năm nay anh ta đã phải vất vả lấy lòng đại trưởng lão và cậu hai nhà họ Nhiếp mới đổi lấy cơ hội như diều gặp gió lần này, nhưng lại bị Tân Trạm cướp mất. Cái này khiến anh ta hận không thể giết chết Tân Trạm.

 

Đương nhiên, nếu là kết quả của các loại kiểm tra của Tân Trạm vô cùng ưu tú, cho dù trong lòng anh ta có chút tức giận thì cũng chỉ có thể kìm nén lại.

 

Nhưng mà anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc, lại biết được tên Tân Trạm chỉ là một cái củi mục không bằng anh ta lúc trước, Kim Như Tung không thể ngồi yên được.

 

Anh ta đã bày ra bố cục ngày hôm nay, chính là vì muốn kéo Tân Trạm xuống nội môn, lấy lại những gì của anh ta đã mất đi.

 

“Nhưng tôi không có hứng thú chiến đấu với anh” Tân Trạm lắc đầu nói.

 

“Cậu sẽ có hứng thú thôi.”

 

Kim Như Tung cười lạnh truyền âm nói: “Tôi biết đan dược mà Trác Cư bán đều là của cậu đưa cho, chỉ cần cậu chiến đấu với tôi, thì tôi sẽ chứng minh viên đan dược kia không có vấn đề gì cả, nếu không thì không có cái gì đổi dược đan dược này của cậu, tôi còn muốn tìm cơ hội để đuổi cậu ra khỏi nội môn”

 

“Xem ra anh nhất định phải chiến đấu với tôi một trận?” Tân Trạm nói.

 

“Đúng vậy, tôi muốn để cậu biết ai mới là người xứng đáng ở lại trong nội môn” Kim Như Tung tràn đầy tự tin nói.

 

“Anh cảm thấy tôi chỉ là củi mục thôi sao” Tân Trạm cười lạnh nói: “Được rồi, tôi đáp ứng anh”

 

Đôi mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.

 

Ngoại môn tương đối bình tĩnh, đã thật lâu không có người chiến đấu.

 

Mà Kim Như Tung là nhân vật phong vân ở ngoại môn, hôm nay lại đi khiêu chiến với đệ tử nội môn, mặc dù anh là củi mục trong truyền thuyết, nhưng một trận chiến đấu này cũng rất đáng để xem.

 

Tất cả mọi người đều tụ tập ở đây, nhanh chóng để lại một khu vực trống rộng lớn.

 

Kim Như Tung hoạt động thân thể, xương cốt phát ra trận trận giòn vang, anh ta không giống như tu sĩ, ngược lại giống như võ giả.

 

Tân Trạm vẫn lắng lặng đứng yên tại chỗ, chắp hai tay lại.

 

“Anh đã chuẩn bị lâu như vậy, không chỉ là muốn đáng thắng đi, chuẩn bị đánh tới mức độ nào? Định đánh bại tôi, đánh cho tàn phế, hay là sẽ đánh chết”

 

“Không thể nào đánh chết cậu được” Kim Như Tung läc đầu nói: “Hỏa Vũ tông đã nghiêm cấm chỉ ra tay giết người ở bên ngoài Sinh Tử Đài, về phần đánh bại cậu, vậy liền lợi cho cậu quá rồi”

 

“Cho nên, tôi muốn đem đánh gãy hết chân tay của cậu, để đời này của cậu không còn cách nào tu luyện được nữa, cũng không thể luyện dược được”

Bình luận

Truyện đang đọc