TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1253

Ngực Lão Hắc kích động, ngoài mặt lại giả bộ bình tĩnh.

 

Đồng dạng, Tân Trạm cũng không hề bận tâm, ai cũng không biết, anh đang suy nghĩ gì.

 

Hai người đều phóng xuất ra chí hỏa, chậm rãi tới gần, U Lam và chí hỏa thuần đen, ở trong bầu trời đêm lóe ra độ nóng nguy hiểm.

 

Hừ!

 

Nhưng mà lúc hai người còn cách nhau một khoảng, xuất hiện một bóng hình, đột nhiên ngăn cách giữa hai người.

 

Cô gái mặc một bộ đồ màu đen bó sát người, khăn che mặt, tản ra tu vi cảnh thần phó phân nhất phẩm, lúc này đôi mắt cô gái nhìn chăm chằm Tân Trạm, tràn đầy khí lạnh.

 

Cô gái này đột nhiên xuất hiện, khiến Tân Trạm và Lão Hắc đều sửng sốt.

 

“Tân Trạm, tôi đã nhìn lầm anh, tôi không nghĩ anh lại là loại người như vật Cô gái áo đen kia thất vọng nhìn Tân Trạm.

 

“Lãnh Uyên Thư?”

 

Tân Trạm ngạc nhiên một lúc, mặc dù không cảm nhận được hơi thở của cô gái, nhưng từ giọng nói mang theo chút u oán, anh cũng có thể nhận ra, cô gái áo đen này chính là Lãnh Uyên Thư.

 

Nhưng mà tại sao Lãnh Uyên Thư lại tới được đây.

 

Tân Trạm khẽ động tâm, lúc này ánh mắt đảo qua, từ trên cơ thể phát hiện ra một tia thần thức bị che giấu.

 

Anh có chút dở khóc dở cười, tất cả lực chú ý đều đặt ở Lão Hắc, không ngờ bị Lãnh Uyên Thư lưu lại ấn ký.

 

Chỉ có điều do tu vi của đối phương, hơn nữa thần thức mình không đủ, cũng không phải là không thể làm được.

 

“Cô chạy đến nơi đây làm gì, đừng náo loạn nữa, đi mau đi” Tân Trạm nhíu mày, thấp giọng trách móc.

 

“Ha ha, muốn tôi đi sao, sau đó anh tiếp tục cùng người này giao.

 

dịch đúng không, nói cho anh biết, tôi sẽ không đi, hơn nữa tôi còn muốn vạch trần sự giả dối của anh”

 

Lãnh Uyên Thư hừ nhẹ liên tục, trong lòng chua xót.

 

Lúc hai người nói chuyện cô đã nghe rất rõ ràng, đối phương rõ ràng là người của đại trưởng lão và Nhiếp Vân, uổng công chính mình coi trọng Tân Trạm như vậy, thậm chí dự định giao phó cả đời cho anh ta.

 

Anh ta lại không thèm qua tâm đến mình, còn muốn hợp tác với Nhiếp Vân, quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng.

 

“Muốn đi, muộn rồi: Tân Trạm thở dài, tiến lên kéo Lãnh Uyên Thự, lùi lại phía sau.

 

“Anh buông tôi ra!”

 

Lãnh Uyên Thư tức giận đến ngực phập phồng, một mực muốn tránh.

 

“Hãy nhìn bốn phía thật kỹ đi, cô gái ngu ngốc” Tân Trạm lạnh lùng nói.

 

“Chàng trai trẻ, cậu lại có thể tìm những người khác tới, tôi đây cũng không khách khí nữa, lên hết cho tôi!”

 

Lão Hắc hét lớn một tiếng.

 

Cô gái bí ẩn kia xuất hiện, đã làm rối loạn kế hoạch của ông lão, nhưng mà nếu đã không có biện pháp lấy được chí hỏa, vậy bắt Tân Trạm trước, cũng giống như nhau thôi!

 

Vài tiếng nổ vang, trong nháy mắt từ núi hoang bốn phía vang lên.

 

Sau đó năm đạo bóng hình áo đen, từ các phương hướng khác nhau đột nhiên bay lên.

Bình luận

Truyện đang đọc