TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 865

Bị nhiều tù nhân với tu vi cao siêu nhìn chăm chăm thế này, đến Liễu Nhật Hạ cũng phải toát mồ hôi hột, nhưng biểu tình của Tần Trạm lại khá là bình tĩnh: “Chính là ở sâu trong nhà tù này.” Liễu Nhật Hạ nói.

“Anh không biết tù nhân mà Tổng Đức Ngọc gặp là ai à?” Tần Trạm hơi ngẩn người, lúc này mới phát hiện hình như bản thân đã nhận định sai chuyện gì đó.

“Tôi không biết.” Liễu Nhật Hạ trợn tròn mắt, nói: “Lúc trước tôi đưa Tổng Đức Ngọc đến đây, vì để tránh hiềm nghi, tôi đã rời đi luôn, tôi cũng chẳng biết cậu ấy gặp ai.

Lúc này Tần Trạm cảm thấy đau đầu rồi, tuy tầng hai của nhà lao Vấn Tông không bắt giam quá nhiều tù nhân, nhưng cũng phải đến hàng chục người, chẳng lẽ mình phải đi hỏi từng người một?

Bây giờ đúng là rắc rối thật rồi.

Lần này mạo hiểm đi đến nhà lao sau núi, Tần Trạm ngoài việc có chút hiếu kỳ với những người phá được công pháp của Tổng Đức Ngọc ra, còn có một việc quan trọng hơn cần thăm dò, nếu như không tìm được người, há chẳng phải mất công đi một chuyển rồi sao.

“Khả khả, thằng nhóc cậu không phải lính canh ngục, cậu tới tìm người đúng không?”

Đúng lúc hai người đang cảm thấy khó khăn thì phòng giam bên cạnh bọn họ đột nhiên có tiếng cười phát ra, tiếng cười phát ra từ một bóng hình tối tăm.

Ánh mắt của Tần Trạm quét qua, là một lão già toàn thân dường như đen xì như than, người gầy như khúc gỗ khô, trông lấm la lấm lét.

Ông ta ban nãy trốn trong bóng tối nên Tân Trạm cũng không chú ý đến.

“Tiền bối biết tôi đang tìm ai sao?” Trong lòng Tần Trạm có chút hy vọng hỏi.

“Hình như ba bốn năm trước, thằng nhóc này từng đến đây.” Ông lão đen ngòm chỉ vào Liễu Nhật Hạ cười nói: “Năm đó cậu ta còn để lại một thanh niên áo trắng, ngôi i ở đây rất lâu, tôi nói không sai chứ.”

“Đúng, xem ra ông đúng là biết gì đó.” Liễu Nhật Hạ gật đầu nói: “Người đó ở đâu?”

Ông lão da đen nghe thấy, hai mắt liếc nhìn lên trời, bắt đầu ngậm miệng lại không nói gì nữa. “Lão già nhà ông, lại còn bày đặt ra vẻ thần bí cái gì?”

Liễu Nhật Hạ tức giận nói.

“Haiz, người lớn tuổi rồi trí nhớ cũng kém đi, nhất thời tôi cũng chẳng nhớ được cái gì nữa.” Ông lão da đen nói.

“Ông!” Liễu Nhật Hạ đang muốn gi đó nhưng lại bị Tần Trạm ngăn nói lai.

Tần Trạm nở nụ cười nói: “Tiền bối, không biết làm thế nào mới có thể khiến ông nhớ lại?”

“Việc này cũng đơn giản thôi, cậu vào trong phòng giam này trước đi rồi tôi nói cho cậu.” Ông lão da đen trong mắt ảnh lên tia khác thường.

Tần Trạm đánh giá một lượt phòng giam trước mắt, phòng giam này có diện tích rất lớn, lần lượt bốn góc phòng có bốn dây xích sắt và trận pháp đang trói buộc bốn tên tù nhân.

Ông lão da đen vừa dứt lời ba tên tội phạm còn lại cũng ngẩng đầu lên nhìn Tần Trạm, trong mắt tràn ngập sự khiêu khích.

“Thế nào, có dám đi vào đây không?” Ông lão da đen liếm môi, lộ ra hai hàm răng đen xì “Anh, đừng để bị lừa. Liễu Nhật Hạ cau mày lại, trong lòng không yên tâm, tuy rằng mấy tên tù nhân này đều đã bị dây xích sắt chói lại rồi, nhưng phàm là những người bị nhốt vào đây, không phải là hết sức hung tàn cũng là bậc tiền bối tu vi thâm sâu khó dò, lỡ bọn họ vẫn còn có cách gì đó ra tay với người khác, thì quá nguy hiểm rồi.

có lá gan đấy thì cút “Đừng có tưởng rằng nhà lao tầng hai này hạng người nào đến cũng có thể nói này nói Những tên tù nhân trong phòng giam khác chứng kiến được một màn này cũng thi nhau cười ầm lên, những lời châm biếm khích bác rơi vào tai hai người.

Nhưng ngược lại Tân Trạm lại nở cụ cười nhạt, đôi mắt anh hơi động, rơi xuống nền đất bên ngoài phòng giam.

Một giây sau đó, Tân Trạm tiến lên phía trước một bước, đưa tay ấn vào bên ngoài phòng giam.

Ngay tức khắc, từng đường sáng gợn sóng lăn tăn không ngừng phát ra từ đầu ngón tay của Tần Trạm.

Ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của đám tù nhân, trận pháp trước phòng giam dường như bị hòa tan vào mặt bằng vậy, rách ra một khoảng trống nhỏ, Tân Trạm thuận thể bước vào trong đó.

Xung quanh yên ắng vô cùng, tất cả mọi tù nhân đều ngậm hết miệng lai.

“Tiền bối, tôi vào rồi đây.” Tần Trạm đứng ngay giữa phòng giam, hờ hững nói.

“Nhóc con cậu cũng ra gì phết đấy.

Ông già da đen cứng ngắc nở nụ cười, ông ta vốn dĩ chẳng muốn nói cái gì với Tần Trạm, chẳng qua bị nhất ở đây chán quá nên mới trêu đùa cậu ta một tí. Ông ta muốn anh tiếp xúc với trận pháp sau đó nhìn anh hoang mang chạy trốn, coi như một trò vui.

Nhưng không ngờ rằng Tân Trạm không những sớm đã phát hiện ra trận pháp được trên nền đất mà còn dễ dàng phá giải được nó để đi vào bên trong.

“Tôi bây giờ đã ở trong phòng giam rồi, có thể nói với tôi người đó là ai rồi chứ.” Tần Trạm nhìn vào ông lão da đen nói.

Ông ta đảo mắt nhìn nhìn, rồi lại cười nói: “Nào có, tôi chỉ bảo cậu vào đây hai chúng ta nói tiếp, chứ có hứa nói gì với cậu đâu.”

“Vậy làm thế nào ông mới chịu nói?” Tần Trạm hỏi, “Vậy như thế này là được rồi, bình thường bọn tôi ở đây nhạt nhẽo vô cùng, cậu chỉ cần đồng ý với chúng tôi, đồng ý mỗi người một điều kiện, tôi sẽ nói hết với cậu những gì tôi biết, thế nào?” Ông lão đen thui suy ngầm rồi mở miệng nói.

“Cái này được, lão da đen cũng đủ thành ý đấy.” Một tù nhân có khuôn mặt yêu thủ xuất hiện bên cạnh liếm miệng cười to.

“Thủ vị thú vị, nhóc con cậu cứ yên tâm, tin tức này chẳng có tí tác dụng nào đối với bọn này, chỉ cần cậu làm được mọi chuyện mà chúng tôi đã bàn giao, chúng tôi chắc chắn không nuốt lời.” Hai tên tù nhân còn lại cũng gật đầu nói “Vậy mấy người muốn tôi làm gì?”

Tần Trạm có chút không kiên nhẫn, xem ra mấy tên tội phạm này ở đây lâu quá, sắp rảnh đến phát điện rồi. Nhưng nếu anh còn không đồng ý, chỉ e rằng bọn họ sẽ sống chết không chịu nói.

Dù sao đám người này cũng là nhân vật mà Vấn Tông không có cách nào trừng trị.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đói rồi, lấy ít thịt của yêu thủ đem đến đây.”

Lời của ông già da đen khiến Tần Trạm ngẩn người, đơn giản vậy thôi à?

“Cái gì?” Tần Trạm suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.

“Nhóc con, cậu đừng có xem thường lão da đen, nhìn ông ta gây khô gầy đét vậy thôi chứ trong bụng chứa được cả càn khôn đấy. Yêu thú đầu bò cười lạnh nói.

“Không sai, hơn nữa tôi muốn ăn thịt nướng, thịt của yêu thủ phải còn tươi, không được để quá một tuần. Ông lão da đen bày ra vẻ mặt thách đồ, khá là tán đồng. Tân Trạm không kiên nhẫn, không ngờ rằng mình nơm nớp lo sợ đến nhà la này, việc đầu tiên phải làm lại là bếp trưởng cho mấy tên tù nhân.

Bàn tay anh phất một cái liền xuất hiện xác chết của một con yêu thủ trong phòng giam.

“Mẹ nó, thăng nhóc này thật sự có yêu thủ Hóa Cảnh, hơn nữa còn vừa chết không lâu.” Tên yêu thủ đầu bò bị dọa một trận.

Ông lão da đen cũng có chút kinh ngạc.

Tần Trạm không để ý đến hai người bọn họ, lẩm bẩm niệm chủ một câu liền biến ra một ngọn lửa bập bùng trước mắt, sau đó từ từ đốt chảy con yêu thú.

“Từng luyện qua công pháp không hóa, hơn nữa còn ở trình độ cao. Đôi mắt của một trong những tên tù nhân sáng lên khi nhìn thấy màn này.

Với ngọn lửa đang chảy mạnh mẽ, con yêu thủ nhanh chóng bị nướng chín.

Nhưng may là có trận pháp làm lá chăn nên mùi hương của thức ăn mới không bị lan tỏa ra bên ngoài.

Đôi mắt của ông lão da đen sắp thẳng đứng đến nơi rồi, nhìn thấy Tần Trạm lấy con yêu thú vứt qua bên này, ông ta đến tay cũng không dùng đến, cái miệng biến to lên trong chớp mắt, nuốt luôn con yêu thủ xuống bụng.

Liễu Nhật Hạ nhìn thấy một màn này liền toát mồ hôi. Đây là ăn một con yêu thú to đùng còn một miếng nuốt luôn, nếu ăn thịt người thì dù có cả đám cũng bị ăn sạch.

“Thuật Thôn Thiên.”

Tần Trạm nhìn thấy cảnh tượng này liền ra vẻ đăm chiêu.

“Thằng nhóc như cậu cũng có chút kiến thức đấy, chỉ cần hầu hạ lão già này cho tốt, bí thuật này không phải không thể truyền lại cho cậu.

“Tiếp tục.” Ông lão da đen đang ghi nhớ lại mùi vị của con yêu thú, dặn dò nói.

Tần Trạm nở nụ cười hờ hững, lại lần nữa lấy ra một con yêu thú, vẫn là yêu thú Hóa Cảnh.

Cũng giống như lần trước khi vừa mới nướng xong, lão ta vừa mở miệng đã nuốt luôn con yêu thú.

Ngay sau đó, Tần Trạm lại liên tiếp lôi ra ba con yêu thú Hóa Cảnh nướng tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc