CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Không ngờ lại để cho ả ta toại nguyện.

Trong nháy mắt đã tiến vào trong rừng cây, trong lòng ả ta nhẹ nhõm đi không ít.

Hoàng Thiên quay đầu một cái, cư nhiên không chạy lại được ả đàn bà này, để ả ta chạy thoát vào trong rừng! 
"Anh Thiên, cẩn thận một chút, ả đàn bà này rất âm hiểm, đừng để ả ta tính ké.



Sau khi Anh Phó đuổi kịp đến, liền nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói câu nào, không bắt được Ruslin, hôm nay thề không bỏ qua.

Chỉ thấy Hoàng Thiên nhanh chóng tiến vào rừng cây, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Ruslin.

Nhưng mà rừng cây rậm rạp, đám cỏ dại lại cao hơn cả thắt lưng, giấu đi một người là rất dễ dàng.

Hoàng Thiên cầm theo dao nhỏ, một bên chặt đi cỏ dại, một bên tìm kiếm Ruslin.

Thời gian một phút một giây trôi qua, trong lòng của Hoàng Thiên trở nên lo lắng.

Thời gian chậm trễ càng nhiều càng trở nên bất lợi, bởi vì không xác định được Ruslin có còn ở trong mảng rừng này hay không.

“Soạt!” 
Ngay vào lúc này, một bóng đen ở không xa trước mặt Hoàng Thiên hiện lên, ngay sau đó liền chui vào trong đám cỏ dại.

Hoàng Thiên tuy rằng không nhìn thấy rõ ràng, như cũng có thể kết luận được nhất định là Ruslin.


Chị thấy Hoàng Thiên lướt nhanh về phía trước mặt mà chạy, cũng chui vào trong bụi cỏ.

"Anh Thiên chậm một chút, đợi bọn tôi với!" 
Anh Phó không yên tâm về Hoàng Thiên.

Hỗ to một tiếng rồi đi theo lên.

Bốn tên đàn em cũng thật sự chẳng sợ hãi, đều cầm theo dao đi theo vào phía trong bụi cỏ, cùng với Hoàng Thiên tìm kiếm Ruslin.

Nhưng mà, lại một lần nữa làm Hoàng Thiên thất vọng, Ruslin kia tựa như chui vào động chuột, không có chút tăm tích, cũng không xuất hiện nữa.

"Anh Thiên, chúng ta chia nhau ra tìm đi" 
Anh Phó bất đắc dĩ lắc đầu, đối với Hoàng Thiên mà nói.

"Mọi người không cần tách khỏi tôi, đều đi theo tôi" 
Hoàng Thiên trầm giọng đối với Anh Phó bọn họ mà nói.


Anh Phó trả lời một tiếng, trong lòng anh cũng hiểu rõ, Hoàng Thiên lần này là lo lắng cho bọn họ, dù sao ả Ruslin vô cùng âm hiểm kia, Hoàng Thiên cũng không lo lắm.

Tìm kiếm gần nửa tiếng đồng hồ, cũng không có phát hiện ra Ruslin.

Lúc này Hoàng Thiên đã muốn bỏ đi rồi, anh ước đoán rằng Ruslin đã sớm không còn ở trong mảng rừng rậm này nữa, chắc chắn là chạy thoát rồi.

Ở đàn bà này đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà loanh quanh trong mảng rừng rậm này để chờ bị bắt.

Nghĩ như thế, Hoàng Thiên liền trước tiên chuẩn bị ra khỏi mảng rừng rậm này sau đó bàn bạc tiếp.

Nhưng ngay tại lúc này, phía bên phải cách đó không xa, đột nhiên truyền ra một trận ho khàn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc